Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 736 - Người mẹ không đáng tin cậy



“Miên Miên không hổ là tiểu thần đồng đã từng được lên báo, đầu óc thật thông minh.”“Uyển Ngọc, cháu sinh được một đứa con thật là ưu tú.”Tô Uyển Ngọc ưỡn ngực ngẩng đầu, dương dương đắc ý: “Con gái cháu giống cháu mà.”Giang Miên Miên được khen cũng rất vui, nhưng ngoài mặt lại khiêm tốn nói: “Từ lúc cháu còn học tiểu học đã thích tự học, cháu học tập khá là nhanh.”Tô Uyển Đình nghe Giang Miên Miên giải thích khiêm tốn như vậy, vừa vui mừng vừa hài lòng gật đầu, sau đó dùng ánh mắt cạn lời quét qua Tô Uyển Ngọc đang mặt đầy đắc ý.Cũng may cô cháu gái này của bà ta không giống người mẹ không đáng tin của nó, rất thích huênh hoang, thích nổi tiếng mà khiêm tốn cẩn trọng, không kiêu ngạo không nóng nảy.“Miên Miên, cháu khiêm tốn quá rồi, sử dụng đầu óc của cháu thật tốt nhé. Dì cả tin rằng sau này cháu chắc chắn sẽ trở thành nhân tài mà quốc gia cần.” Tô Uyển Đình vỗ vai Giang Miên Miên, vẻ mặt trịnh trọng dặn dò.Cho dù là cô giáo hay là một người mẹ, có ai lại không thích một đứa trẻ thông minh ngoan ngoãn, lại lễ phép khiêm tốn đâu.Cô em họ này của bà ta rốt cuộc kiếp trước đã làm được chuyện gì tốt, thắp hương cho Bồ Tát ở nơi nào mà kiếp này lại có được đứa con gái tốt như vậy. Nửa đời trước được chú hai thím hai yêu chiều, nửa đời sau vốn nên có số phận trắc trở thì lại gặp được người đàn ông vừa có năng lực lại vừa yêu thương vợ, còn sinh được một tiểu thần đồng. Cả đời này của bà, thực sự là viên mãn.“Vâng dì cả, cháu biết rồi.” Giang Miên Miên ngoan ngoãn trả lời.Lần này cả nhà bác cả Tô đến chính là để nói với người nhà họ Giang, Tô Uyển Ngọc có nhà mẹ đẻ.Bọn họ thấy bà cụ và Tô Uyển Ngọc ở trong nhà bếp bận tới bận lui, vừa nói vừa cười nấu cơm, lại ở ngôi nhà lớn như vậy, trong phòng còn có ti vi màu mà Hải Thành vừa mới bán ra, trong lòng hết sức vừa ý.Biết cháu gái ở nhà họ Giang sống tốt, bọn họ cũng hết sức khách sáo với người nhà họ Giang, không hề vì bọn họ là dân quê mình là người Hải Thành mà xem thường bọn họ.Tô Uyển Ngọc và bà cụ bận bịu suốt cả một buổi sáng, làm ra một bàn lớn thức ăn, hai đại gia đình cười cười nói nói, chủ khách đều vui mừng ăn một bữa cơm.Ăn cơm xong, Tô Uyển Ngọc nghĩ nhà bác cả đã ngồi tàu hỏa cả một đêm, sợ bọn họ mệt mỏi, liền bảo Giang Trường Hải đem hành lý của bọn họ đưa đến gian khách mà hôm qua bà đã thu dọn xong.“Bác cả, bác gái, chị cả, mọi người đã ngồi tàu hỏa một đêm rồi, mau vào nhà nghỉ ngơi một chút đi.” Tô Uyển Ngọc đề nghị.Người nhà họ Tô đúng là có hơi mệt, chỉ là bây giờ bà cụ vẫn còn ở trong phòng mà bọn họ lại trực tiếp đi vào ngủ, thực sự có chút không được hay lắm.Trương Quế Hoa là người dày dặn kinh nghiệm, nhìn ra sự băn khoăn của bọn họ liền cười nói: “Anh thông gia, chị thông gia, mọi người cứ vào nhà ngủ đi. Tôi vừa mới ăn cơm xong, lát nữa cũng phải ngủ một chút. Nếu mọi người không ngủ, tôi thân là chủ nhà cũng không thể vào nhà ngủ đúng không?”Bác cả Tô nghe lời này mới yên tâm: “Được, vậy chị thông gia, chúng tôi vào nhà nghỉ ngơi trước một lúc nhé.”“Ừ, mọi người đi đi.” Trương Quế Hoa gật gật đầu.Đợi nhà họ Tô vào nhà xong, bà cụ đã bận bịu cả một buổi sáng cũng đi vào phòng khách ngủ trưa.Chỉ có hai anh em Chí Văn Chí Võ là tinh lực đầy mình. Ăn cơm xong cũng không chịu ngủ mà trực tiếp mở ti vi lên xem.“Chí Văn, Chí Võ, mở ti vi nhỏ một chút, đừng quấy rầy bọn họ ngủ.” Giang Trường Hải dặn dò.“Vâng, cháu điều chỉnh ngay đây ạ.” Hai anh em vội vàng vặn nhỏ ti vi lại.

Bạn cần đăng nhập để bình luận