Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 310. Tăng gấp bội

Không bao lâu đã cầm theo một xấp tiền dày cộm ra ngoài.
“Anh em tụi mình quyết toán nhé, cậu kiểm tra lại tiền còn tôi cũng kiểm lại đồ chơi một chút.” Ông Ngưu đưa tiền cho Giang Trường Hải nói.
“Được rồi.”
Giang Trường Hải kiểm tiền xong thì ông cũng kiểm tra đồ chơi xong.
“Đồ chơi cũng không vấn đề gì. Trường Hải, sau này có chuyện tốt thế này thì đừng quên anh em nhé.” Ông Ngưu cười nói.
“Anh cứ yên tâm, có khi nào có chuyện tốt mà quên anh đâu chứ.” Ý cười trên khuôn mặt Giang Trường Hải cũng chưa từng giảm qua, ông đem tiền nhét vào trong túi áo bông, hài lòng vỗ vỗ.
Khoảng thời gian này Giang Trường Hải phải chạy đường dài nên kiệt sức.
Ông ngáp một cái dài, buồn ngủ nói: “Anh Ngưu, mấy ngày này tôi thật sự là mệt chết đi sống lại nên để hôm khác tôi mời anh ăn cơm nhé, giờ tôi về đánh một giấc đã.”
“Được rồi, về đi.” Ông Ngưu phất phất tay nói.
Sau khi bán sạch đồ, bước chân đi về phía ký túc xá công nhân của Giang Trường Hải vừa thoải mái vừa vội vàng, ông cực kỳ nhớ vợ và con gái.
“Hắt xì!” Tô Uyển Ngọc đang đan áo len đột nhiên hắt xì một cái, cũng không coi là chuyện to tát tiếp tục đan len.
Mấy ngày này bà vì muốn giết thời gian, mỗi ngày sau khi đưa Giang Miên Miên đến trường về lại ký túc xá liền ngồi đan len suốt một ngày.
Một giây sau, Giang Trường Hải đột nhiên đẩy cửa hét to một tiếng: “Vợ ơi, anh về rồi này, có mừng không?”
Tô Uyển Ngọc bị dọa hơi run rẩy, ngoái đầu nhìn thấy Giang Trường Hải đang đứng ở cửa, trên khuôn mặt diễm lệ lập tức hiện lên sự sợ hãi lẫn vui mừng: “Anh Hải, cuối cùng anh cũng về rồi.”
Bà vừa nói vừa thả áo len trong tay xuống, lao người bổ nhào về phía Giang Trường Hải.
“Ai u, vợ ngoan của anh, anh nhớ em chết mất.” Giang Trường Hải ôm chặt cô vợ mềm mại của mình, vùi đầu vào mái tóc thơm tho của bà hít vài cái thật mạnh.
Hai người đứng ở cửa ôm nhau một lúc, đợi đến sau khi Giang Trường Hải ôm đủ rồi buông bà ra, lúc này Tô Uyển Ngọc mới có cơ hội quan sát kỹ ông.
Thấy ông mặc dù sắc mặt mệt mỏi nhưng tinh thần lại khá tốt, nhưng mặt mũi vẫn đau lòng mà vuốt ve mặt Giang Trường Hải nói: “Anh Hải, mặt của anh đã hóp vào cả rồi, lần này cực khổ không ít đúng chứ?”
“Vì kiếm được tiền, có cực khổ thì cũng là nên mà, thôi được rồi, vợ, anh buồn ngủ chết mất, để anh chợp mắt một lúc.” Giang Trường Hải vừa nói vừa ngáp dài.
“Được, được, anh mau đi ngủ đi.” Tô Uyển Ngọc vội vàng trải giường đệm để ông lên giường ngủ.
Giang Trường Hải chưa từng ngồi xe khách, đây lại là lần đầu ông theo xe hàng nên cực kỳ khó thích ứng, ngoại trừ việc mấy ngày mới bắt đầu say xe ra thì đêm đến còn ngủ không ngon.
Mấy ngày nay liên tục không ngon giấc, lúc nãy lại còn ráng chạy nhiều nơi để bán được hết đồ, thật đúng là khiến ông hết sức rồi.
Vừa nằm xuống chưa đến một phút đã chìm vào giấc ngủ.
Tô Uyển Ngọc ngồi cạnh giường, quan sát nét mặt mệt mỏi của ông khi ngủ rất đau lòng, biết lần này chồng mình mệt mỏi không ít.
Nhưng mà có thể bình an thuận lợi trở về là tốt rồi, trái tim thấp thỏm của bà trong suốt thời gian này cuối cùng cũng đã được thả lỏng.
Nhìn một lúc lâu, Tô Uyển Ngọc đứng dậy đi cầm lấy áo bông của Giang Trường Hải, muốn treo lên cho ông lại vô tình đụng trúng một thứ cứng cứng.
Bà lấy ra xem lại chẳng ngờ là một xấp tiền dày cộm, đôi mắt đẹp lập tức mở lớn: Sao nhiều tiền thế này?!
Sau khi đếm xong thì lại càng thêm kinh hoàng, số tiền trên tay bà có đến 584 đồng!
Đây đủ đến tăng gấp bội ấy chứ!
Thảo nào ai cũng nói đãi ngộ ở xưởng vận chuyển tốt, người người đều muốn vào.
Đi theo xe một chuyến đã có thể kiếm được hơn 300 đồng, cho dù là không cần đến tiền lương thì cũng đầy người chen nhau để chui vào!
Bạn cần đăng nhập để bình luận