Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 427. Không xứng với lòng tốt của cô

Giang Miên Miên tìm một chỗ bí mật, cô quay đầu lại, ánh mắt sắc bén nhìn Chiêu Đệ, giọng lạnh như băng cùng với chán ghét mà cảnh cáo: “Giang An Kỳ, tao biết trong lòng đang có ý định xấu xa gì, dẹp cái bàn tính như ý đó của mày đi, cách xa nhà tao ra một chút, nếu mày dám làm hại đến cha mẹ tao một chút thôi, tao chắc chắn sẽ để mày phải trả một cái giá đau đớn.”
Thật ra việc Chiêu Đệ đào nhân sâm, cướp đi người chồng mà cô vốn chẳng quen biết, những chuyện này cô không thèm để tâm tới.
Cô hận là hận Chiêu Đệ lấy oán trả ơn, hại chết một nhà của cô.
Cho dù Giang Miên Miên đó không phải là chính cô, bây giờ cha mẹ cô cũng đang sống rất tốt, nhưng mà cô chỉ cần nghĩ tới kết cục bi thảm của cha mẹ trong sách là hận ý trong lòng cô có muốn đè xuống cũng không đè xuống được.
Giang Chiêu Đệ quá độc ác, quá đáng hận!
Chiêu Đệ bị Giang Miên Miên mắng một trận, cô ta nhìn thái độ cao ngạo kia của Giang Miên Miên, còn có ánh mắt xem cô ta như dòi bọ, cùng với lời nói tràn ngập sự chán ghét của cô, đã đâm thật sâu, làm tổn thương lòng tự ái ít ỏi kia của Chiêu Đệ.
Cô ta cho rằng Giang Miên Miên sống lại là biết cô ta ở kiếp trước, là một đứa làm công nghèo nào, cô xem thường cô ta, khinh thường làm đồng bọn với coi ta, nên mới bảo cô ta cách nhà của cô thật xa ra.
Cô ta vừa tức, vừa giận, quẫn bách lại khó chịu.
“Giang Miên Miên, mày đừng tưởng rằng nhà mày ghê gớm lắm, không phải là chỉ có vài đồng tiền dơ bẩn thôi sao? Ai mà thèm? Mày yên tâm đi, đời này tao có chết thì cũng không nói với nhà mày một chữ nào, sau này tao có chết già, chết đói cũng không nhận lấy một chút bố thí nào của nhà mày.”
Giang Miên Miên nghe Chiêu Đệ “có khí phách” như vậy, mặt cô không thay đổi mà nhìn quần áo cũ của cô trên người cô ta: “Vậy thì quần áo, giầy của tao mày đừng mặc nữa, để cho Nhị Nha với Lai Đệ mặc đi.”
Nếu không phải cô không muốn làm lớn chuyện, làm những người khác nhà họ Giang biết, chắc chắn cô sẽ bắt Chiêu Đệ cởi đồ ngay tại chỗ và trả lại cho cô.
Con người độc ác, không có lương tâm như vậy không có xứng với lòng tốt của cô.
“Không mặc thì không mặc, ai mà thèm đồ bỏ của mày hả!” Chiêu Đệ đỏ mắt hung ác trừng cô, quyết định khi về sẽ đem đồ đi đốt.
“Nhớ lời hôm nay tao nói, nếu không thì mày tự gánh lấy hậu quả.” Giang Miên Miên nói xong, nhìn Chiêu Đệ một cái thật sâu rồi quay người rời đi.
Giang Miên Miên sợ cô rời đi quá lâu, cha mẹ cô sẽ lo lắng cho cô, cô lại lon ton chạy về.
Chờ đến khi cô chạy đến trước mặt cha mẹ, cơn tức giận trong lòng mới vừa rồi đã được cô điều chỉnh lại ổn thỏa.
Cô không phải là Giang Miên Miên cái gì cũng không hiểu, không biết ở trong sách, cô có năng lực thay đổi kết cục bi thảm của cha mẹ cô.
Chỉ cần nhà cô không thiếu tiền, cha cô không mạo hiểm tính mạng đi vào núi săn thú nữa thì sẽ không có một loạt chuyện bi thảm trong sách kia nữa.
Cho nên cô quyết định, cô phải cố gắng kiếm tiền, để cho cha mẹ cô cả đời cũng không thiếu tiền xài.
Cô nhất định có thể thay đổi được số mệnh thê thảm của cha mẹ cô, cả nhà bọn họ có thể vĩnh viễn sống hạnh phúc cùng với nhau!
“Cha mẹ, anh Úc, em về rồi, chúng ta về thôi!” Giang Miên Miên cười rạng rỡ.
Thấy cô không tức giận như mới vừa rồi, ngược lại ý chí chiến đấu càng trào dâng, phút chốc Úc Thừa bật cười mà lắc đầu.
Quả nhiên là cô gái nhỏ, tâm trạng tới nhanh mà đi cũng nhanh.
“Được rồi, mình về nhà.” Giang Trường Hải cười lớn, sau đó xoay người đỡ vợ ông dậy.
Trở về trong trấn, Giang Miên Miên nhớ tới thứ hai sẽ đi thủ đô, định thừa dịp mấy ngày này không có việc gì, làm xong hết bài tập hè.
Thế thì lúc cô đi thủ đô, chỉ cần mỗi tối học tập trong hệ thống là được, ban ngày sẽ có nhiều thời gian đi kiếm tiền hơn.
Không sai, Giang Miên Miên quyết định lần này đi thủ đô cô phải kiếm được thật nhiều tiền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận