Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 707 - Con phải nhường mẹ chứ



Úc Thừa đã sớm nhìn ra Giang Miên Miên là tên cuồng tiền, cậu bèn trực tiếp lôi hết điểm tốt ra khuyên một lượt.Quả nhiên, Giang Miên Miên vừa nghe nói đến thủ đô học có nhiều lợi ích như vậy lại càng nghiêng về việc đến thủ đô học hơn.“Dạ, anh Úc, em biết rồi, anh yên tâm đi, chỉ cần là việc có lợi cho em, cha mẹ em chắc chắn sẽ ủng hộ, đợi em quay trở về sẽ nói lại với cha mẹ.” Giang Miên Miên hứa hẹn son sắt đảm bảo.Úc Thừa nghe cô nói vậy, lúc này mới lộ ra nụ cười vui mừng: “Được, vậy anh sẽ ở thủ đô chờ em.”Hai người hứa hẹn xong, Giang Miên Miên liền chạy lên lầu thu dọn đồ đạc, sáng sớm hôm sau, Úc Thừa tiễn cô lên máy bay.Trải qua một buổi sáng nghiêng ngả trên máy bay, cuối cùng Giang Miên Miên cũng bình an về tới nhà.Giang Trường Hải mang theo cặp sách của cô đi theo phía sau, Giang Miên Miên vừa bước vào phòng, Tô Uyển Ngọc đã vui mừng chạy ra, gấp gáp nói: “Con gái à, mẹ có chuyện tốt muốn nói với con đây.”“Khoan đã, mẹ, để con nói trước, con nói trước.” Giang Miên Miên nắm góc áo của bà, dậm chân làm nũng.Đáng tiếc, cô ở trước mặt Giang Trường Hải thì còn được, chứ chiêu thức làm nũng của cô không dễ dàng áp dụng được với Tô Uyển Ngọc.Tô Uyển Ngọc trực tiếp ra tay chặn miệng Giang Miên Miên: “Không được, để mẹ nói trước, mẹ là mẹ con, con phải biết tôn trọng người lớn, phải nhường mẹ chứ.”“Vâng, được rồi, mẹ lớn mẹ nói trước ạ.” Cho dù xét về hành động hay vai vế, Giang Miên Miên đều không thể giành được với mẹ cô, chỉ có thể cúi đầu chịu thua.Lúc này Tô Uyển Ngọc mới hài lòng buông tha Giang Miên Miên, bà cao đầu thẳng lưng, vung tay đắc ý nói: “Con gái à, lúc trước khi ở Hải Thành mẹ sống trong một căn nhà của một khu nhà tập thể, lần này mẹ về Hải Thành, gặp được chú của con, chú ấy nói hiện giờ quốc gia đề xuất chính sách mới, xóa bỏ năm nhóm phần tử xấu, có thể tự cầm giấy tờ nhà đất của mình để lấy lại nhà cửa lúc trước của mình.Giang Miên Miên nghe vậy lập tức ngạc nhiên hỏi: “Mẹ, ý của mẹ là trong tay mẹ đang cầm giấy tờ đất của căn nhà lúc trước mẹ từng ở, bây giờ chúng ta có thể đến đó lấy lại nhà ư?”“Đúng vậy, con gái của mẹ thông minh quá.” Tô Uyển Ngọc nâng khuôn mặt nhỏ đầy thịt của Giang Miên Miên hôn chóc một cái.“Wow, quá tốt rồi, mẹ, chúng ta sắp sửa có nhà ở Hải Thành rồi.” Giang Miên Miên vui mừng nói.Haha, đây đúng là chuyện tốt, Hải Thành, thật sự là Hải Thành đó, là thành phố cảng mở cửa đầu tiên trong kiếp trước, cũng là thành phố đầu não trong vành đai kinh tế của Trường Giang đó.Có một căn nhà lớn ở đó,vậy kiếp này cô chính là một phú bà nhỏ rồi, hắc hắc.Đúng là quá tốt, vừa nghĩ đến cuộc sống tốt đẹp sau này, Giang Miên Miên đã không kìm được mà nở nụ cười hạnh phúc mỹ mãn.“Con gái, con cười gì vậy, sao nhìn có vẻ ngốc nghếch vậy chứ?” Tô Uyển Ngọc thấy con gái cười tươi như vậy, cũng vừa cười vừa khẽ điểm lên sống mũi của con gái.“Mẹ, con vui quá đi, nhà chúng ta vậy mà lại có nhà lớn ở Hải Thành.” Giang Miên Miên hưng phấn nói.Nhưng khi cô hoàn hồn lại, lập tức lắc cánh tay mẹ cô hỏi: “Không đúng, mẹ, vậy là mẹ là người Hải Thành ư?”“Sao vậy? Mẹ nhìn không giống người Hải Thành hả?” Tô Uyển Ngọc sờ khuôn mặt của mình hỏi ngược lại cô.Giang Miên Miên lắc đầu thành thật nói: “Không giống mà.”Tuy rằng Tô Uyển Ngọc dịu dàng nho nhã như người thành phố, nhưng bình thường lúc bà nói chuyện rõ ràng là mang khẩu âm địa phương, không hề có chút giọng điệu gì là giống người Hải Thành cả.Nếu không thì sao Giang Miên Miên lại luôn cho rằng mẹ cô là người địa phương chính gốc cơ chứ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận