Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 309. Đồ chơi bằng sắt

"Bên trong, đi với tôi." Ông Ngưu dẫn Giang Trường Hải vào trong sân nhà mình."
“Đồ tốt gì, nhanh lấy ra, để tôi mở rộng tầm mắt chút?" Ông Ngưu tò mò hối thúc, ông ấy rất tin tưởng mắt nhìn và sự thông minh của đối phương.
Giang Trường Hải thả cái túi vải xuống, sau khi mở ra, cầm ra một con ếch sắt tinh xảo, nhìn qua, hình dạng rất là chân thật.
Ông vặn dây cót ở mặt bên của con ếch xanh nhỏ, thả nó lên tay mình, vậy mà nó lại nhảy nhảy.
"Như thế nào? Ông anh, anh chưa từng thấy đồ chơi này đúng không? Cung tiêu xã cũng không có cái này, tuyệt đối bán rất tốt, những đứa bé nhìn thấy, tuyệt đối sẽ không rời mắt được, người anh em này có hứng thú rồi đi?"
Ông Ngưu nhìn một cái, lập tức cảm thấy thú vị.
Ông ấy nhận lấy đồ chơi nhỏ trên tay Giang Trường Hải, kiểm tra một chút, phát hiện nhìn bề ngoài thì chỉ là một món đồ chơi bằng sắt đẹp, nhưng trên thực tế kỹ thuật rất phức tạp, chế tác tinh tế.
Ông ấy ước lượng trong tay, cảm giác rất nặng, biết cái này không dễ vỡ.
Dù sao cho bọn nhỏ chơi, trừ phải hấp dẫn bọn nhỏ ra, còn phải suy nghĩ về tính bền nữa, không thể mua về chơi hai ngày đã hư, đến lúc đó không phải các phụ huynh sẽ đến tìm ông ấy sao.
Giang Trường Hải ngồi lẳng lặng uống nước, cũng không thúc giục ông ấy.
Ông Ngưu kiểm tra một lần, rất hài lòng với con ếch này: "Được, người anh em, lấy được đồ tốt này chỗ nào thế?"
"Tôi đây không phải làm ở nhà máy vận tại sao, mấy ngày trước đi theo xe đến Hải Thành một chuyến, cố ý mua những đồ khan hiếm về, như thế nào? Có muốn không?" Giang Trường Hải hỏi.
"Muốn, anh em bán bao nhiêu?"
Ông Ngưu dứt khoát hỏi.
"Hai mươi đồng một cái, tôi kiếm chút tiền chân chạy, cái này anh ít nhất có thể bán được hai mươi ba hai mươi bốn. Ở chỗ này của tôi còn có một chiếc xe lửa nhỏ, chất lượng giống con ếch kia, tính bền rất tốt, tôi làm ở nhà máy, không có thời gian ra ngoài bán, nếu không tôi thật sự muốn đi ra ngoài bán những thứ này." Trên mặt Giang Trường Hải đầy vẻ đáng tiếc.
Ở Hải Thành xe lửa nhỏ và con ếch kia bán đặt biệt đắt hàng, Giang Trường Hải cũng là lần đầu tiên thấy được, huyện nhỏ xa xôi của bọn họ hoàn toàn không có.
Những người trong nhà máy bọn họ mua đi bán lại đều là đồ dùng hàng ngày, những đồ đó có hạn chế nhiều, mua không tốt lắm, hơn nữa giá tiền cũng không thể tăng lên nhiều.
Ông chê lời nhỏ, cho nên không mua những thứ đó.
Hơn nữa đồ lấy hiếm làm đắt, mua bán một ít đồ không có trong trấn mới có thể có được nguồn tiêu thụ tốt bán được giá tốt hơn, vì vậy sau khi suy nghĩ một phen, ông liền mua những món đồ chơi nhỏ làm bằng sắt hiếm lạ này.
Dù cho là đàn ông nuôi gia đình, ông cũng biết tiền của phụ nữ và trẻ em là dễ kiếm nhất.
Ông Ngưu vừa nghe cái giá Giang Trường Hải ra, liền cười nói: "Ha ha, Trường Hải này, cậu biết tự hài lòng với mình nha, có thể làm một công nhân trong nhà máy, nhận được lương, là chuyện rất thể diện, tốt hơn nhiều những người trốn đông núp tây kiếm tiền như chúng tôi."
Ông cảm thấy cũng không quá đắt, mua rồi bán chuyển tay, nhất định có thể kiếm được không ít.
"Cũng không được tự do cho lắm, vào làm nhà máy rồi, trên người có trói buộc, cũng không phải muốn làm gì thì làm." Giang Trường Hải tâng bốc ông Ngưu.
Quả nhiên ông Ngưu nghe được lời này, cười càng rực rỡ hơn.
"Được rồi, Trường Hải, trước tiên chúng ta nói chính sự đi, cậu có bao nhiêu món đồ chơi này, tôi đều muốn." Ông Ngư hết sức khí phách nói.
"Ông anh, cái này tôi có mười bốn cái, đồ chơi này không rẻ tôi cũng không có nhiều tiền vốn như vậy, cho nên không mua quá nhiều." Giang Trường Hải vừa nói vừa mở túi vải ra, lấy từng món đồ chơi ra.
"Được, tôi mua hết mười bốn cái này, mười bốn, một cái hai mươi, tổng cộng hai trăm tám, cậu chờ chút, tôi vào nhà lấy tiền cho cậu." Ông Ngưu vừa nói vừa đi vào nhà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận