Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 445. Đừng đánh tôi 2

Úc Duệ Hiên cảm thấy mình bị oan uổng muốn chết, con nhóc nhà quê này sao có thể giả vờ như thế chứ? Rõ ràng là nó ra tay trước mà.
Lúc này Úc Duệ Hiên quên mất rằng trước kia cậu ta cũng thường xuyên dùng loại thủ đoạn này diễn trò ở trước mặt cha để hãm hại Úc Thừa.
Rõ ràng là cậu ta khiêu khích trước, chờ sau khi Úc Thừa ra tay xong cậu ta bèn chạy đi tìm cha khóc lóc kể lể, mà cha cậu ta cũng không quan tâm thực hư ra sao, lần nào cũng mắng Úc Thừa.
Khi đó, cậu ta cũng không nghĩ đến Úc Thừa bị oan, dù sao cậu ta cũng rất vừa lòng hả dạ.
“Con ra tay đánh người ta đã là không đúng, bây giờ lại còn dám nói dối trước mặt bọn ta sao? Hay là muốn để cha lấy thắt lưng đánh thì con mới chịu nói thật?” Úc Hoa Huân nghiêm mặt quát.
Úc Duệ Hiên nghe xong thì rùng mình, cha cậu ta bình thường không ra tay, nhưng đã ra tay thì rất hay dùng thắt lưng để đánh, có thể sẽ đau đến hơn mười ngày nửa tháng.
Chu Yến Vũ cũng luống cuống, vội vàng nói: “Duệ Hiên mau xin lỗi, chuyện này vốn dĩ là con làm sai, mau chóng xin lỗi em gái Miên Miên đi.”
Chu Yến Vũ nhìn thấy con mình bị Úc Thừa đánh thành ra như vậy thì đau lòng không thôi.
Bà ta đương nhiên là tin tưởng con trai mình nhưng một mình bà ta tin thì cũng vô dụng, ông cụ và Hoa Huân không tin.
Không còn cách nào khác, đành phải để con trai mình chịu ấm ức.
“Mẹ, sao ngay cả mẹ cũng không tin con?”
Úc Duệ Hiên bị ông nội và cha cậu ta chỉ trích, trong lòng ấm ức không chịu được, bây giờ ngay cả người mẹ luôn luôn yêu thương mình nhất cũng giúp đỡ Giang Miên Miên, cậu ta lại càng thêm tủi thân và tức giận.
“Cái thằng bé này, hét cái gì? Bây giờ không phải lúc xem ai hét to hơn, mau xin lỗi Miên Miên đi.”
Chu Yến Vũ thấy con trai mình không xem sắc mặt của người khác như vậy bèn dùng tay đẩy nhẹ lưng cậu ta một cái, muốn để cho cậu ta cúi đầu nhận lỗi trước sau đó mới nói rõ chuyện này sau.
Đáng tiếc là lúc này Úc Duệ Hien đã bị sự tức giận xông lên não, từ nhỏ cậu ta đã được nuông chiều, đã bao giờ phải chịu ấm ức như vậy chứ.
“Con không sai, vì sao mọi người lại tin tưởng con nhỏ quê mùa kia mà không tin con, con mới là con của mọi người mà.” Úc Duệ Hiên nước mắt lưng tròng, cổ nghẹn lại, vừa tủi thân vừa tức giận mà chất vấn.
Úc Hoa Huân thấy con trai không hiểu chuyện như thế thì vô cùng tức giận, gân xanh trên trán giật giật biểu thị sự giận dữ của mình, không nói một lời mà bắt đầu rút thắt lưng ra.
Úc Duệ Hiên đang tỏ ra rất cứng đầu, nhìn thấy thế thì ngay lập tức lộ ra vẻ hoảng sợ trên khuôn mặt.
Chu Yến Vũ cũng sốt ruột vô cùng, không ngừng nháy mắt với con trai: “Xin lỗi đi Duệ Hiên, mau lên.”
Lúc này rốt cuộc Úc Duệ Hiên mới cúi đầu, nhìn Giang Miên Miên, vừa tức giận vừa nghiến răng xin lỗi: “Thật xin lỗi, tôi sai rồi, tôi không nên đánh cậu, không nên mắng cậu là đồ quê mùa ăn nhờ ở đậu.”
“Không, không sao cả, tôi, tôi không trách cậu đâu.” Giang Miên Miên khóc thút thít, hai mắt đỏ hoe, dáng vẻ vô cùng tủi thân.
Ông cụ Úc và Úc Hoa Huân nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của Giang Miên Miên thì trong lòng càng thêm thương tiếc, cũng càng thêm bất mãn với Úc Duệ Hiên.
Chu Yến Vũ nhìn thấy con trai cúi đầu xin lỗi, vội vàng dịu dàng giảng hòa: “Cũng may là mặt của Miên Miên chỉ hơi đỏ một chút, không bị thương. Mấy đứa nhóc cãi nhau ầm ĩ là chuyện nhỏ thôi, tình cảm của bọn nhóc thường là càng đánh càng tốt hơn mà, con nghĩ chắc dì Tôn đã nấu đồ ăn xong rồi, chúng ta mau chuẩn bị đi ăn cơm thôi.”
Úc Thừa cũng không để cho bà ta cứ như vậy lừa gạt cho qua chuyện, giọng nói của cậu lạnh như băng nói: “Bữa cơm ngày hôm nay có Úc Duệ Hiên thì sẽ không có con.”
Úc Hoa Huân vừa nghe được lời này, sắc mặt lập tức trở nên xấu đi.
“Úc Thừa, con nói như vậy nghĩa là sao hả?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận