Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 610 - Hai tin vui từ Ông Úc 2



Ông Úc nghe ra sự vui mừng và thỏa mãn của cô, bản thân cũng mỉm cười: "Cô nhóc này, ông Úc tin rằng với trí thông minh của cháu, đến khi trưởng thành cháu nhất định có thể làm nên những cống hiến lớn lao hơn nữa cho quốc gia."Ông cụ vô cùng coi trọng Giang Miên Miên và đặt kỳ vọng cao vào cô.Giang Miên Miên được ông cụ khen như vậy, gò má hơi nóng lên: "Ông Úc ơi, ông đừng khen cháu nữa.""Được, ông không khen nữa. Còn có một tin vui nữa là mấy hôm trước ông nhận được tin tức, hiện tại nước ta đã chính thức công bố một chính sách mới liên quan đến người dân bị liệt vào năm phần tử xấu trong đợt sóng gió lúc trước. Chỉ cần bọn họ thông qua sự bình xét của nhân dân địa phương và được Ủy ban Cách mạng huyện phê chuẩn là có thể xóa bỏ cái mác năm phần tử xấu, có đãi ngộ giống như xã viên công xã nhân dân nông thôn. Vậy thì sau này bọn họ sẽ không bị kỳ thị ở mọi mặt nữa." Ông Úc chậm rãi cất lời.Sở dĩ ông Úc biết chuyện của Tô Uyển Ngọc là vì trong phần thông tin cá nhân ghi chép lại cống hiến của Giang Miên Miên có tài liệu về gia cảnh và các thành viên trong gia đình.Ông đã đọc một lượt, tất nhiên cũng thấy gia thế bối cảnh của Tô Uyển Ngọc. Vì vậy sau khi biết tin, ông mới thông báo cho nhà họ Giang đầu tiên để họ mừng.Nghe ông Úc nói vậy, Giang Miên Miên bất giác nhìn sang mẹ mình thì thấy mắt bà đã đẫm lệ từ lúc nào chẳng hay.Cô giật mình hoảng hốt, bởi vì từ lúc lọt lòng đến bây giờ cô rất ít khi thấy mẹ khóc.Trong ấn tượng của cô, mặc dù sức khỏe của mẹ không tốt lắm, song mẹ luôn lạc quan cởi mở.Cho dù trước kia gia đình cô ăn không đủ no, hàng ngày mẹ vẫn cười ha ha. Bây giờ thấy mẹ khóc, nhất thời cô không biết phải làm sao."Ôi vợ ơi, em làm sao thế? Đây chẳng phải là chuyện tốt sao, em đừng khóc nữa." Thấy mắt vợ mình đỏ hoe, Giang Trường Hải lập tức đau xót, kéo bà vào lòng nhỏ nhẹ an ủi."Anh Hải ơi, em chỉ vui quá mà thôi. Em không ngờ có một ngày em bỏ được cái mũ đen này." Tô Uyển Ngọc khóc nức nở trong lòng chồng.Giang Trường Hải nghe bà nói vậy thì khẽ thở phào, liên tục vỗ lưng vợ, lẳng lặng dỗ dành.Ông Úc nghe thấy liền ân cần bảo: "Được rồi, Miên Miên à, ông Úc còn có việc cần xử lý nên cúp máy trước nhé.""Vâng ạ. Ông Úc ơi, cháu cảm ơn ông đã báo cho chúng cháu hai tin vui này." Giang Miên Miên lễ phép nói cảm ơn.Sau khi cúp máy, Giang Miên Miên vội vàng đi đến ôm chầm lấy cánh tay mẹ mình, đồng thời dỗ dành: "Mẹ ơi, sao mẹ lại khóc? Đây là chuyện tốt mà, mẹ phải vui mới đúng chứ.""Con nít con nôi thì biết cái gì, nếu không vướng cái mác này thì mẹ của con đã trở thành phiên dịch viên xuất sắc từ lâu rồi, không chừng bây giờ chúng ta đã có nhà lớn ở thủ đô nữa kìa." Tô Uyển Ngọc vừa khóc vừa cười.Giang Miên Miên thấy bà nói vậy thì biết là mẹ mình không sao. Cô gật đầu như giã tỏi: "Mẹ nói đúng, quả thật cái mác này đã khiến gia đình ta bỏ lỡ quá nhiều việc, có điều bây giờ bỏ cái mác này đi cũng không muộn. Sau khi gỡ bỏ, mẹ có thể muốn làm cái gì thì làm cái đó.""Đúng đó vợ ơi, con gái nói đúng, đây là chuyện vui của nhà chúng ta. Em đừng khóc nữa, em khóc làm anh đau lòng chết đi được. Chờ đến khi nào chúng ta bỏ được cái mác này, em muốn làm giáo viên hay muốn làm phiên dịch anh cũng ủng hộ em. Em bảo anh làm học sinh của em cũng được luôn." Vì dỗ dành vợ, Giang Trường Hải cũng thật liều mạng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận