Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 713 - Cô vẫn còn là trẻ con



"Được, ông Úc đang ở nhà đây, ông đang trên phòng sách tầng hai, cháu chờ một chút nhé." Dì Tôn nói xong liền đi lên tầng gọi người.Mấy phút sau, giọng ông Úc xuất hiện trong loa."Miên Miên à, tìm ông Úc cho chuyện gì sao?""Ông Úc, việc ông bảo cháu đến Thủ đô đi học ấy, cháu đã nói cho cha mẹ rồi. Đầu tiên phải cảm ơn ông cho cháu cơ hội này, có điều cháu đã thương lượng với cha mẹ mình, quyết định sẽ không qua đó." Giang Miên Miên đi thẳng vào vấn đề.Ông Úc cũng không quá kinh ngạc, chỉ nói: "Vậy sao, như vậy, Miên Miên, cháu đưa điện thoại cho cha mẹ đi, để họ nghe."Hôm đó Giang Miên Miên động tâm, ông Úc có thấy được, hiện tại cô đột nhiên đổi ý, ông Úc suy đoán có thể là nguyên nhân từ cha mẹ cô.Hai vợ chồng Giang Trường Hải vẫn luôn ở cạnh Giang Miên Miên nghe điện thoại.Giờ nghe thấy ông Úc nói, Giang Trường Hải vội vàng nhận lấy điện thoại, vô cùng khách sáo nói: "Alo, chào bác Úc, cháu là Giang Trường Hải, vợ cháu cũng ở bên cạnh, bác nói gì cô ấy đều có thể nghe được."Ông Úc cũng không che giấu, nói thẳng: "Ừ, Trường Hải à, cả Tiểu Tô nữa, các cháu khả năng không hiểu rõ tình huống giáo dục ở Thủ đô, rất nhiều thầy cô giáo trong trường học tại Thủ đô vốn đi du học nước ngoài về, lại dùng số tiền lớn thuê họ về dạy học. Kiến thức cũng như tri thức bọn họ nắm giữ hơn nhiều giáo viên ở chỗ các cháu. Chắc hẳn các cháu cũng biết điển cố đóng cửa làm xe*, đầu óc Miên Miên thông minh thật, nhưng trẻ con dù thông minh đến mấy thì cũng cần thầy tốt bạn hiền, cần người chỉ ra sai lầm."*Đóng cửa làm xe: Vốn dùng để chỉ thống nhất một khuôn mẫu, đóng cửa kín chế tạo xe. Về sau, được dùng với ý nghĩa trái ngược, ví von tự chủ trương, không phù hợp thực tế."Ánh mắt của các cháu phải nhìn dài lâu một chút, vì tương lai của con cái, bác vẫn hy vọng các cháu có thể đến Thủ đô, xây dựng cho con trẻ một hoàn cảnh học tập tốt, hơn nữa, các cháu yên tâm, bác sẽ sắp xếp công việc ổn thỏa cho hai người các cháu, để người một nhà cùng đến đây. Các cháu còn có gì do dự chứ?"Ông Úc có thể nói là tận tình khuyên bảo.Hai người Giang Trường Hải và Tô Uyển Ngọc liếc nhìn nhau, nội tâm có phần dao động.Ông Úc nói rất đúng, một hoàn cảnh học tập tốt, một người thầy giỏi có thể chỉ bảo con trẻ, đối với một học sinh mà nói, là rất quan trọng.Giang Miên Miên vẫn luôn ở bên cạnh nghe thấy cha mẹ mình dao động, bỗng lập tức lắc đầu, biểu thị mình không đi Thủ đô.Bây giờ cô vẫn còn là đứa trẻ, không muốn tách ra khỏi cha mẹ!Giang Trường Hải và Tô Uyển Ngọc thấy cô khăng khăng không đồng ý, rốt cuộc cũng không miễn cưỡng cô."Bác Úc, bác nói những lời này chúng cháu đều biết, cũng thật sự vô cùng cảm ơn ý tốt của bác. Nhưng chúng cháu không bỏ được quê quán, cũng không thể nhận đối xử đặc thù như vậy." Lúc nói xong lời cuối cùng, giọng điệu Giang Trường Hải phải gọi là vô cùng chính đáng, vô cùng đanh thép.Ông Úc thấy Giang Trường Hải nói như vậy, dù trong lòng cảm thấy rất đáng tiếc nhưng rốt cuộc vẫn không cưỡng cầu.Còn trong thâm tâm, ông cảm thấy tính nết cha mẹ của cô nhóc thật không tệ, nếu là người bình thường, thấy ông có thể phân nhà, sắp xếp công việc ở Thủ đô cho mình, chỉ sợ sớm đã vội vã tới.Đối mặt với điều kiện có sức dụ dỗ như vậy lại vẫn có thể từ chối, thật không hổ là cha mẹ có thể nuôi dưỡng ra thần đồng nhỏ."Được, bác tôn trọng lựa chọn của các cháu, về sau các cháu có cần gì giúp thì đều có thể gọi điện thoại cho bác." Ông Úc dặn dò.Đồng thời ở trong lòng thầm quyết định, đến chiều đi bộ Tư Lệnh, ông phải đề nghị lên trên, tăng cường chú trọng giáo dục cho làng quê và thị trấn, để tránh mai một hạt giống tốt giống Miên Miên."Ấy dạ, cảm ơn bác đã hiểu cho." Giang Trường Hải thấy ông Úc không tức giận, còn quan tâm bọn họ như vậy thì vội vàng khách sáo đáp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận