Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 458. Đúng là khá đáng tin

"Ừm ừm." Giang Miên Miên gật đầu, cảm thấy vào thời điểm mấu chốt Úc Thừa đúng là khá đáng tin.
Lúc này dì Tôn mới thở phào: "Vậy được rồi."
"Yeah, vậy chúng ta cứ quyết định như vậy nhé." Giang Miên Miên mừng rỡ ôm chầm lấy dì Tôn, lắc lư hai cái.
"Được rồi, được rồi, hai đứa mau lên nhà đi, dì phải xào rau rồi." Dì Tôn mỉm cười đuổi hai người ra khỏi nhà bếp.
Ăn xong bữa trưa, Giang Miên Miên miễn cưỡng cười hì hì ở trước mặt Úc Thừa, hết sức ân cần mà bưng trà dâng nước cho anh.
Úc Thừa trông thấy cô khác thường như vậy, biết cô chắc chắn đang muốn cầu cạnh mình: "Nói đi, có việc gì muốn nhờ anh."
Giang Miên Miên liền chớp đôi mắt to đáp lại: "Hì hì, anh Úc! Anh đi toà nhà bách hoá với em thêm một chuyến đi, em muốn mua vải vóc làm quần áo."
Thực không dám giấu diếm, cô muốn ké xe của nhà họ Úc.
"Chậc, anh còn tưởng là chuyện gì to tát chứ, đi thôi." Úc Thừa khẽ xoa đầu cô, đứng dậy nói.
Giang Miên Miên lập tức hoan hô một tiếng, một chút nịnh hót: "Anh Úc, anh là tốt nhất, đợi đến khi em kiếm được tiền sẽ mời anh một bữa thật linh đình."
Hai người lên xe đến tòa nhà bách hóa, Giang Miên Miên mua vải vóc cho năm bộ quần áo, lại mua thêm một số thứ vụn vặt và đồ trang trí khác cần cần dùng làm quần áo, lúc này mới hài lòng trở về.
Lúc về tới, vừa đúng lúc dì Tôn cũng đã dọn dẹp xong xuôi, trông thấy Úc Thừa tay xách nách mang về, bà liền vội vàng tiến lên phía trước đón lấy.
"Ôi, mua nhiều đồ thế này à."
Giang Miên Miên giải thích: "Dì Tôn, đây đều là những thứ cần dùng để một lát làm quần áo, không dễ gì mới ra ngoài một chuyến nên đã mua cả mọi thứ về."
Tòa nhà bách hoá cách quân khu rất xa, phải để tài xế quay lại đưa đón tụi cô, Giang Miên Miên cũng ngại cứ luôn làm phiền người ta.
Về nhà nghỉ ngơi một lúc, Giang Miên Miên lập tức kéo dì Tôn đến gian phòng tiện ích bắt đầu làm quần áo.
Thời điểm ông Úc trở về thấy trong phòng khách lạnh lẽo vắng ngắt không một bóng người, chỉ có những tiếng 'lạch cạch lạch cạch' từ trong phòng tiện ích truyền ra không ngớt.
Ông tò mò đi qua nhìn, phát hiện toàn bộ cả ba người trong nhà đều ở đang trong đó: "Mấy đứa đang làm gì vậy?"
"Ông nội." Úc Thừa là người nhìn thấy ông cụ đầu tiên.
Giang Miên Miên ngọt ngào mà giòn tan hô lớn: "Ông nội Úc, ông về rồi ạ!"
"Ừm, ông về rồi đây."
Ông cụ bị sự nhiệt tình của cô cảm hoá, vẻ mặt có hơi nghiêm túc cũng trở nên ôn hoà rất nhiều.
Sau đó lại nghe thấy Giang Miên Miên giải thích: "Ông nội Úc, là thế này ạ, hôm qua cháu có làm cho chị Trình Giai một bộ quần áo, được rất nhiều chị và cô dì ở bữa tiệc thích, nên họ đã tìm cháu để đặt làm, cháu nhận mấy đơn hàng luôn đấy nhé."
"Một cô bé tí tuổi như cháu cũng biết làm quần áo ư?" Ông Úc hơi kinh ngạc.
Ông công vụ bề bộn, mỗi ngày đều đi sớm về tối hiếm khi ở nhà, vậy nên việc Giang Miên Miên và dì Tôn làm quần áo trước đó, ông cũng không rõ lắm.
Còn tưởng là Giang Miên Miên nhìn dì Tôn làm quần áo chơi thôi chứ.
Dì Tôn liền cười nói: "Ông Úc, chuyện này thì ông không biết rồi, đứa nhỏ Giang Miên Miên này giỏi dữ lắm, làm quần áo cực kỳ đẹp, những tiểu thư và phu nhân kia đều giành nhau đặt làm đấy, ông nhìn xem quần áo được vẽ trên bản thiết kế kia cái nào cũng đều rất đẹp."
Ông Úc nhận lấy bản thiết kế từ tay dì Tôn, híp mắt quan sát xong, gật đầu nói: "Ừm, những bộ quần áo này đúng là được vẽ rất đẹp."
Ông không am hiểu những thứ này, nhưng biết rõ vào lúc thế này cần phải cho đứa trẻ lời khích lệ và sự khẳng định nhất định.
Giang Miên Miên quả nhiên mừng rỡ, mừng đến mức mắt và mày đều cong lên.
Cô được một nhân vật lớn như ông cụ khen ngợi đấy nhé!
Bạn cần đăng nhập để bình luận