Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 1007 - Mỹ mãn biết bao



Giang Trường Phụng vừa mở cửa vừa dịu dàng giải thích: “Miên Miên, tạm thời chúng ta sẽ ở trong căn hộ này, ở biệt thự tương đối vắng vẻ, chúng ta ở đó không thuận tiện lắm. Căn hộ này gần trung tâm mua sắm, chúng ta ra ngoài mua đồ hay là đi chơi cũng đều thuận tiện hơn bên kia.”Trên thực tế là vì con riêng của Mã Lỗi đang ở nhà cũ, cô ấy không muốn để cháu gái nhỏ nhìn thấy những người đó, cũng không muốn để cho cô biết tình cảnh của mình.Căn hộ này là cô ấy mua lại mấy năm trước, bên trong được sửa sang rất tốt, mặc dù cô ấy không thường xuyên tới ở, nhưng mỗi tuần đều sẽ có người giúp việc tới quét dọn.Giang Miên Miên đã biết được qua báo chí, con riêng của Mã Lỗi đang ở nhà cũ, mặc dù cô không biết tại sao lần trước mình đến lại không gặp, nhưng cô cũng biết cô út của cô không muốn để cô biết những chuyện này.Cô ra vẻ không biết cái gì cả, ngước đầu, nhìn cô út của cô cười ngọt ngào: “Dạ, cô út nói đúng, bên này quả thật là náo nhiệt hơn.”Rất nhiều những ngôi biệt thự sang trọng ở Hương Thành đều nằm ở ngoại ô, xây dọc theo núi, bên kia yên tĩnh, ít người, là nơi được rất nhiều người nhà giàu xem trọng.“Nào, Miên Miên, chúng ta đi vào thôi.” Giang Trường Phụng cầm cặp sách nhỏ của Giang Miên Miên, dắt cô đi vào căn hộ.Giang Trường Phụng dẫn Giang Miên Miên đi thăm căn hộ này, bên trong căn hộ phương tiện vô cùng đầy đủ.Không chỉ có hồ bơi, phòng đồ chơi, phòng thể dục, thậm chí còn có một phòng chuyên dùng để xem phim, bên trong có một cái màn chiếu thật to và máy chiếu.Giang Miên Miên thích nhất chính là phòng xem phim và hồ bơi này, dạo mấy vòng mệt mỏi rồi thì lại xem mấy bộ phim, mỹ mãn biết bao.“Miên Miên, đây là phòng cô út chuẩn bị cho cháu, là phòng công chúa xinh đẹp, trong phòng để quần áo đều là quần áo vừa với cháu.” Giang Trường Phụng dẫn Giang Miên Miên đi lên tầng ba, cô ấy chỉ và một căn phòng rất lớn, cười giới thiệu.Quần áo trong phòng đựng quần áo đều là do Giang Trường Phụng gọi điện cho giám đốc của cửa hàng xa xỉ bảo bọn họ chuẩn bị.Giang Miên Miên đi vào trong xem một vòng, đi ra kéo tay cô út cô, mềm mại nũng nịu: “Cô út, cháu không muốn ở một mình, cháu muốn ở chung với cô.”Lần này cô tới chính là để ở bên cạnh cô út cô.Cô nhớ có lần buổi tối, lúc cô gọi điện thoại cho cô út, âm thanh của cô ấy không được bình thường, nhưng lúc ấy cô út cô nói là mệt mỏi, cô cũng không suy nghĩ gì nhiều, bây giờ vừa nghĩ lại, khi đó cô ấy hẳn là đang đau lòng.Cô sợ cô út ở mình sẽ nhớ tới tên tra nam Mã Lỗi kia, cho nên cô muốn quấn lấy cô út nửa bước không rời, để cho cô ấy không có thời gian nghĩ đến những chuyện đau lòng kia nữa.Giang Trường Phụng nhìn cháu gái nhỏ dính lấy mình như vậy, trái tim mềm nhũn ra, cô ấy cho rằng Miên Miên tuổi còn nhỏ, không dám ở một mình.Cô ấy cười gật gật đầu: “Được rồi, Miên Miên của chúng ta muốn ngủ ở đâu thì sẽ ngủ ở đó.”Sau khi Giang Trường Phụng giới thiệu một vòng cho Giang Miên Miên, hai người đi ra ngoài ăn cơm trưa, cô ấy lại dẫn Giang Miên Miên đi mua rất nhiều quần áo mới.Không biết là có phải nguyên nhân do đổi sang một hoàn cảnh mới không, hay là vì có Giang Miên Miên ở bên cạnh mà một ngày này tâm trạng của Giang Trường Phụng vô cùng tốt.Buổi tối hai người ngồi ở phòng khách ăn trái cây, mở tivi lên, thỉnh thoảng nói về những chuyện lý thú ở thôn Thạch Kiều trong những năm này, bầu không khí vô cùng ấm áp, hạnh phúc.“Miên Miên, số điện thoại nhà cậu Phương cháu là bao nhiêu? Ngày mai cô có thời gian muốn mời bọn họ tới ăn một bữa cơm đạm bạc.” Giang Trường Phụng đột nhiên hỏi.Giang Miên Miên liền báo số điện thoại.

Bạn cần đăng nhập để bình luận