Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 518. Không cần thì trả lại cho con

“Được, ý kiến này hay. Mỗi nhà chúng ta bỏ ra năm mươi đồng, cộng lại sẽ là một trăm rưỡi, tiền trong tay mẹ cũng nhiều như chúng ta, mẹ sẽ không nói thêm gì nữa.” Giang Trường Đào vừa nghe xong lập tức đồng ý.
Mỗi nhà cho năm mươi đồng, vừa có thể hiếu kính cha mẹ, cũng có thể để dành đủ tiền cho con trai mình cưới vợ xây nhà, Giang Trường Hà cảm thấy rất hài lòng.
Giang Trường Hà không còn ý kiến nữa.
Sau khi ba anh em thương lượng xong liền đi đến nhà chính.
Trương Quế Hoa đang ngồi trên giường cắn hạt dưa, thấy bọn họ đi vào, mí mắt cũng không nhấc lên.
Giang Trường Hải thấy bà ta như vậy, cũng biết bà ta còn tức giận chuyện vừa rồi, lập tức cười ha ha tiến lại gần bóp vai cho mẹ: “Cha mẹ, con muốn nói với cha mẹ một chuyện rất tốt.”
Trương Quế Hoa vừa nghe là có chuyện tốt, lỗ tai lập tức dựng lên: “Chuyện tốt gì?”
“Mấy ngày trước ba anh em con phát hiện một cây nhân sâm ở phía sau núi, bán được ít tiền, mỗi người chúng con biếu cha mẹ năm mươi đồng, mẹ và cha con muốn mua gì thì cứ mua cái đó.” Giang Trường Hải vừa nói vừa móc ra năm mươi đồng đưa cho Trương Quế Hoa.
Giang Trường Hà và Giang Trường Đào cũng lấy năm mươi đồng đã chuẩn bị sẵn ra đưa cho bà ta.
Trương Quế Hoa nhanh chóng nhận hết tiền trong tay các con trai, rồi mới kinh ngạc hỏi: “Đợi một chút, lão đại, con nói nhân sâm gì?”
Giang Đại Sơn đang ngồi ở bên giường nghe vậy cũng buông tẩu thuốc xuống, ngạc nhiên nhìn các con.
“Cha mẹ, vẫn nên để Trường Hà nói với cha mẹ đi.” Giang Trường Hải đẩy Giang Trường Hà đang đơ như khúc gỗ, cho ông ấy một cơ hội thể hiện, dù sao chuyện này cũng là Chiêu Đệ nói cho ông ấy.
Giang Trường Hà nói ra mọi chuyện một cách khó khăn, Trương Quế Hoa vừa nghe xong, lập tức vỗ tay cười to: “Ôi chao, đứa bé Chiêu Đệ này đúng là có thần tiên phù hộ, ông tiên này đúng là quá tốt, còn nói cho chúng ta biết nơi nào có nhân sâm. Nhân sâm này các con bán được bao nhiêu tiền?”
Giang Trường Hà: “Bán được sáu trăm đồng ạ.”
Trương Quế Hoa biết rằng bán được sáu trăm đồng, liền cúi đầu nhìn số tiền trên tay, sự hài lòng vừa rồi lập tức biến thành bất mãn.
“Nhân sâm bán được sáu trăm đồng ít nhất cũng phải cho mẹ ba trăm. Thằng hai thằng ba, các con ngày ngày ăn uống ở nhà, cũng không có gì cần tiêu tiền. Thằng cả mỗi tháng còn có tiền lương, cũng đủ để nhà con tiêu dùng, giữ nhiều tiền như vậy làm gì? Mau, mỗi người đưa thêm cho mẹ năm mươi đồng nữa.”
Giang Trường Hà và Giang Trường Đào không ngờ rằng bà cụ có một trăm rưỡi còn chưa thấy đủ, vậy mà còn muốn lấy một nửa của bọn họ. Bọn họ có chút không biết làm sao, nhìn sang Giang Trường Hải.
“Mẹ, mẹ hãy biết đủ đi ạ. Nếu như chúng con không nói với mẹ thì ngay cả một trăm năm mươi đồng mẹ cũng không có, bốn nhà chúng con mỗi nhà một trăm rưỡi, vậy là công bằng.” Giang Trường Hải vẫn giữ dáng vẻ cười đùa cợt nhả, nhưng giọng điệu lại không cho phép thương lượng.
Trương Quế Hoa bị Giang Trường Hải chọc tức, đưa tay đánh ông hai cái: “Cái đồ khốn kiếp này, bà đây nuôi con lớn như vậy mà con ăn nói với mẹ thế này hả? Còn dám nói công bằng với mẹ.”
“Mẹ đánh con cũng vô ích, chỉ năm mươi đồng thôi, mẹ không muốn thì trả cho con.” Giang Trường Hải vừa nói vừa giả vờ như muốn giành lại tiền trong tay bà cụ.
Trương Quế Hoa lúc này không đoái hoài đến việc đánh ông nữa, vội vàng nhét số tiền trong tay vào túi.
Bà ta nhìn bộ dạng keo kiệt nói gì cũng không động đậy của Giang Trường Hải, lại xụ mặt nhìn hai đứa con trai còn lại: “Thằng hai thằng ba, các con cũng không nghe lời mẹ sao?”
“Mẹ, chúng con cũng giống anh cả, mỗi nhà năm mươi đồng. Năm mươi đồng này cũng không ít rồi.” Giang Trường Đào vội vàng tỏ thái độ.
Giang Trường Hà ấp a ấp úng gật đầu: “Đúng vậy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận