Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 282. Ai động tay sẽ trừ điểm công của người đó

Cho nên trước đó người trong thôn không nghe được chút tin gì, bây giờ đột nhiên nghe thấy vậy, không khác gì sét đánh giữa trời quang, người nào người nấy đều trợn tròn mắt.
“Chị Quế Hoa, chị nói thật hay giả thế? Công nhân vào xưởng không phải đều tốt nghiệp trung học cơ sở sao? Mà Trường Hải ngay cả tiểu học còn chưa học xong.”
“Đúng vậy, chẳng lẽ chị cảm thấy khó mà giữ thể diện nên ở đây nổ à?”
“Đúng vậy, nổ thì ai không biết chứ, cẩn thận nổ quá nổ vào người luôn đấy.”
Có người không nhìn nỗi người ta sống tốt, ào ào lên tiếng giễu cợt.
Trước sự nghi ngờ của mọi người, Trương Quế Hoa kiêu ngạo nghênh cầm lên nói: “Mấy người thì biết cái gì? Con trai tôi thông minh lại làm được việc, dáng dấp cũng nghiêm chỉnh, khi nói chuyện, làm việc, mọi thứ đều không thu gì với học sinh trung học cơ sở, lãnh đạo của xưởng người ta còn rất là yêu thích con trai tôi đó.”
Vàng thật không sợ lửa, con trai bà ta đang làm ở xưởng vận chuyển, bọn họ có nói gì cũng không thay đổi được sự thật.
Thấy bà ta nói kiên quyết, nắm chắc như vậy, trong lòng một số người trong thôn không khỏi có hơi dao động, dù sao thằng cả nhà họ Giang cũng là cha ruột của thiên tài, đầu óc chắc chắn thông minh hơn người bình thường nhiều.
Có thể do mộ phần tổ tiên nhà họ Giang hiển linh, Giang Trường Hải mới gặp may được.
Có người bình thường quan hệ tốt với nhà họ Giang, đứng ra hùa theo nói: “Tôi cảm thấy thím Quế Hoa nói đúng, không chừng do xưởng người ta nhìn trúng anh Trường Hải làm được việc, khéo nói lại thông minh đó.”
“Đúng vậy, mặc dù bình thường Trường Hải không đáng tin, nhưng quả thật dáng dấp của nó không tệ, xưởng lớn người ta tuyển người, cũng phải có ấn tượng đầu tiên chứ.”
Mặc dù có người tin nhưng vẫn có chút khinh thường Giang Trường Hải, không muốn tin tên lười biếng kia lại có thể đi vào trong trấn làm công nhân.
“Chị Quế Hoa, chắc là chị bị đứa lớn nhà chị lừa rồi, nó nói là đi vào trong trấn làm, còn không biết sau lưng lại làm chuyện xấu xa gì đâu.”
“Đúng đó, chẳng lẽ xưởng vận chuyển lại chịu thuê một tên lười biếng không có học thức lại, giở mánh lười biếng à? Nếu thật sự như vậy thì chắc mắt của lãnh đạo xưởng vận chuyển đó phải mù nặng lắm, nếu không thì thuê con chó còn tốt hơn Trường Hải nhà bà!” Một bà cụ vẫn luôn bất hòa với Trương Quế Hoa cường điệu nói.
Nghe thấy lời bà ta, có một số người nhịn không được mà “Phì” cười ra tiếng.
“Cái bà già hắc dịch, tôi thấy mắt bà mới bị mù đó, con trai tôi trai tôi mạnh hơn cái thứ con trai khi gặp chuyện thì chỉ biết gọi mẹ của bà nhiều, ánh mắt của lãnh đạo xưởng vận chuyển người ta cũng sắc bén lắm.”
“Con trai tôi thì sao? Con trai tôi thế gọi là nghe lời, hiếu thuận, không như con trai bà, suốt ngày chỉ biết cắp gà, trộm chó, làm mấy chuyện xấu xa, sớm muộn gì cũng bị đại đội trị an bắt đi đến nông trường làm cải tạo thôi.” Bà cụ không nói lại Trương Quế Hoa, bắt đầu cố ý bêu xấu danh tiếng Giang Trường Hải, nguyền rủa ông.
“Bà là cái đồ bà già chết không được yên, bà mắng ai đó? Con trai tôi làm mấy chuyện đó lúc nào, hôm nay tôi không xé rách miệng bà ra thì bà còn không biết sự lợi hại của Trương Quế Hoa tôi rồi.” Trương Quế Hoa vừa nói vừa muốn nhào tới ra tay.
Người đứng bên cạnh Trương Quế Hoa vội vàng kéo bà ta lại, không để bà ta nhào qua.
“Được rồi, mấy người đừng có ồn ào nữa, ai động tay thì trừ điểm công của người đó.” Trưởng thôn đứng một bên không nhìn nổi nữa, mặt nghiêm bảo dừng lại.
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều yên tĩnh như gà, Trương Quế Hoa cũng kéo tay áo đã vén lên xuống.
Trưởng thôn nhìn Giang Đại Sơn hỏi: “Anh cả Giang, Trường Hải thật sự vào xưởng vận chuyển hả?”
Ông ta biết chuyện tuần trước xưởng vận chuyển tuyển công nhân, thời gian đúng không sai.
Giang Đại Sơn gật đầu, khiêm tốn nói: “Đúng vậy, đứa nhỏ Trường Hải kia số may, mấy ngày trước nó đi phỏng vấn, không biết thế nào liền được người ta chọn trúng, đến hôm nay nó đã đi làm được mấy ngày rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận