Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 965 - Trương Quế Hoa lên thành phố



Có bạn học bình thường có thể nói chuyện với cô vài câu cũng định đến khi đi học trở lại, nhất định phải nghe ngóng tình huống của anh đẹp trai kia.Ba người đi đến đầu ngõ, Tần Tuyết có chút không nỡ vẫy tay từ biệt hai người.Giang Miên Miên và Úc Thừa sánh vai đi vào trong ngõ, tâm trạng của cô rất vui vẻ, không ngờ rằng anh Úc lại đến đón cô tan học, cô còn tưởng rằng buổi chiều cậu mới đến được.Úc Thừa xuống máy bay không đi đến nhà họ Giang mà là trực tiếp lên xe đi tìm Giang Miên Miên. Vì vậy sau khi cậu và Giang Miên Miên cùng nhau về đến nhà, Giang Trường Hải nhìn thấy cậu cũng hơi giật mình.Úc Thừa thấy Giang Trường Hải kinh ngạc như vậy liền cười chào hỏi: “Chú Giang, chúng cháu về rồi ạ.”“Ôi chao, nhóc Úc, cả năm vừa rồi cháu ăn cái gì vậy? Sao lại lớn nhanh đến thế chứ? Cũng sắp cao bằng chú rồi.” Giang Trường Hải cố ý bước lên hai bước, so sánh chiều cao với Úc Thừa.Úc Thừa thấy Giang Trường Hải và Cừu Non ai nấy đều kinh ngạc về chiều cao của mình như vậy, bèn giải thích: “Cháu ăn như bình thường, giống như trước đây thôi ạ. Cũng chưa ăn thứ gì đặc biệt.”Giang Trường Hải nhiệt tình nắm lấy bả vai Úc Thừa, đưa cậu vào trong nhà: “Nào, nhóc Úc, chúng ta vào nhà nói chuyện, bên ngoài nóng lắm đấy, sao cháu lại về cùng Miên Miên? Gặp nhau ở ngoài ngõ à?”Úc Thừa: “Không phải đâu chú Giang. Lúc cháu đến thấy vừa vặn là thời gian tan học của Miên Miên nên nhân tiện đến trường trung học số 2 chờ em ấy tan học.”“Chú còn nói sao lại trùng hợp như vậy chứ. Nào, uống chút nước ngọt đi. Nhóc Úc, gần đây ông Úc có khỏe không?” Giang Trường Hải lấy nước ngọt cho hai đứa nhỏ xong, quan tâm hỏi.“Ông nội cháu rất khỏe, chú không cần lo lắng.”Trong lúc bọn họ đang nói chuyện, Tô Uyển Ngọc cũng đưa bà cụ về đến nhà.Giang Trường Hải thấy hai người cùng nhau quay về, còn kinh ngạc hơn lúc vừa rồi nhìn thấy Úc Thừa và con gái cùng nhau quay lại.“Mẹ, bà xã, sao hai người lại về cùng nhau?” Giang Trường Hải ngạc nhiên hỏi.Giang Miên Miên cũng rất kinh ngạc, từ sau khi cả nhà bọn họ đến thành phố, người nhà họ Giang cũng chưa từng đến đây, vì từ thôn Thạch Kiều đến thành phố quá vất vả, thật không biết bà nội cô đã lớn tuổi như vậy rồi mà làm thế nào để đến đây.Tô Uyển Ngọc nhìn Giang Trường Hải và con gái mình, cười khổ giải thích: “Trưa nay em vừa tan làm, ra khỏi cổng đơn vị đã nhìn thấy mẹ ở cổng chờ em.”Giang Trường Hải nghe vợ nói vậy, nhìn bà cụ hỏi: “Mẹ, đường xa như vậy sao mẹ lại đến?”Bà cụ hiển nhiên không hài lòng với câu hỏi của Giang Trường Hải, trừng mắt nhìn ông, có chút không vui nói: “Lần trước lúc con về chẳng phải đã nói Miên Miên lần này được nghỉ sẽ không về quê mà đến Hương Thành với Úc Thừa trước sao? Mẹ nhớ cháu gái của mẹ nên muốn sang thăm con bé trước khi nó đi.”Giang Miên Miên vừa nghe bà cụ “trèo đèo lội suối” đến thành phố chỉ là vì muốn thăm mình, trong lòng cô rất cảm động.“Bà nội, bà thật là tốt. Đi đường xa như vậy chắc bà mệt lắm đúng không ạ? Bà ăn miếng dưa hấu giải nhiệt đi.” Giang Miên Miên rất hiểu chuyện đưa miếng dưa hấu cha cô mới cắt xong cho bà cụ.“Ừ, vẫn là cháu gái của bà có lương tâm.” Trương Quế Hoa cầm một miếng dưa hấu, nhanh chóng ăn sạch sẽ.Buổi trưa bà ta làm việc xong, về nhà thay một bộ quần áo khác, ngay cả một ngụm nước cũng chưa kịp uống đã đi ngay lên trấn.Suốt đường đi vừa ngồi xe khách vừa hỏi đường, vất vả một hồi lâu mới tìm được chính quyền thành phố.Bà ta đợi ở chính quyền thành phố khoảng hơn một giờ đồng hồ mới đợi được đến lúc Tô Uyển Ngọc tan làm, bây giờ đang khát đến mức khô miệng khô lưỡi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận