Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 303. Vẫn gánh nổi

Cho nên chuyện này vẫn nên nói với cha mẹ cô ta mới được nhưng mà không thể nói vào lúc này, bởi vì dựa vào tính của cha mẹ cô ta thì chắc chắn sẽ muốn giao cho ông cô ta.
Rầu quá đi!
Bây giờ tâm tình của Chiêu Đệ chính là tốn công trông nom tòa núi bảo vật nhưng mà không lấy được cái gì, nằm trên giường đất trằn trọc trở mình, phiền não vô cùng.
“Chiêu Đệ, sao em chưa ngủ?” Đại Nha ngủ ở bên cạnh Chiêu Đệ cảm giác được cô ta cứ luôn trở mình, mơ mơ màng màng mà hỏi một câu.
“Chị cả, chị ngủ trước đi, em đang đọc thầm trong lòng bài văn á.” Chiêu Đệ thuận miệng bịa ra một cái cớ.
“Ừm, vậy được, em cũng đừng học muộn quá, đi ngủ sớm chút đi.” Buổi sáng Đại Nha đã làm việc cả ngày, vừa nói với Chiêu Đệ xong, cô bé trở mình cái đã ngủ rồi.
Chiêu Đệ tiếp tục nghĩ, dù sao nhân sâm cũng là tiền vốn làm ăn sau này của cô ta, cô ta nhất định phải tự cầm vào trong tay mình.
Chỉ cần lấy được nhân sâm trước khi Tam Nha mười tuổi là được, còn tận một năm, cũng không cần quá gấp.
Chờ đến khi em trai sinh ra, thì cô nắm chắc một trăm phần trăm sẽ thuyết phục được cha cô ta mượn súng săn của thôn trưởng lên núi đào nhân sâm, đồng thời cũng giữ bí mật.
Với lại bọn họ cũng không chắc sẽ xui mà gặp phải gấu chó giống như bác cả, cho nên trước mắt chuyện quan trọng nhất vẫn phải xoát độ hảo cảm trước mặt Úc Thừa.
Trong lòng đã có biện pháp, Chiêu Đệ thấy nhẹ nhõm trong lòng, mơ mơ màng màng cũng ngủ thiếp đi.
Giang Trường Đào buồn buồn không vui ngồi trên giường đát, cảm thấy bây giờ ông ta kém hơn anh cả.
Tôn Lệ Hà lại mặt mày đầy vui vẻ: “Tốt quá, sau này mỗi tháng anh cả gửi về cho cha mẹ năm đồng, cha mẹ có tiền trong tay nhất định sẽ trợ cấp cho tụi mình. Hơn nữa chờ sau này anh cả không làm nổi nữa thì công việc trong xưởng vận chuyển cũng phải cần truyền lại cho Chí Văn Chí Võ.”
Tôn Lệ Hà càng nói càng hưng phấn, cứ như bà ta đã thấy được dáng vẻ đám Chí Văn, Chí Võ mặc đồ lao động, vào xưởng vận chuyển.
Nhưng Giang Trường Đào càng nghe lại càng buồn rầu, trầm mặt mà tạt cho bà ta gáo nước lạnh: “Còn chưa có ngủ đâu, mơ mộng cái gì! Dựa vào tính tình của anh cả, anh ấy không truyền vị trí công nhân cho con gái của anh ấy thì thôi, đâu ra mà truyền cho Chí Văn, Chí Võ?!”
“Sao không thể chứ! Tam Nha học tốt như vậy, sau này có thể dựa vào bản thân mà vào xưởng làm công nhân. Hơn nữa nhà anh ấy chỉ có một đứa bé gái, anh ấy không giao công việc cho Chí Văn, Chí Võ thì dựa vào cái gì con trai em phải để tang cho bọn họ chứ?” Tôn Lệ Hà cãi lại nói.
Mặt Giang Trường Đào càng đen hơn: “Đừng có nói những thứ này nữa, em thấy anh cả sẽ quan tâm mấy chuyện này à? Nếu mà anh ấy quan tâm mấy thứ này thì anh ấy sẽ không chỉ cần một con bé là Tam Nha đâu. Sau này không cho phép em nói chuyện này nữa, để Chí Văn, Chí Võ học tập thật tốt, sau này tự dựa vào bản thân mà vào trong công xưởng, anh không tin con gái ảnh có thể làm được mà con trai mình không làm được.”
“Dạ, dạ, dạ, anh nói gì cũng đúng, em không nói nữa.”
Tôn Lệ Hà thấy sắc mặt ông ta không tốt, cũng không tranh cãi với ông ta nữa, nhưng trong lòng lại muốn cùng với bà cụ quyết định chuyện này vào sáng mai.
Sáng hôm sau, lần này Chiêu Đệ vì để tránh đến trễ mà không chờ cha con Giang Miên Miên nữa, mà đi ra ngoài với hai anh em Chí Văn, Chí Võ sớm hai mươi phút.
Giang Miên Miên nằm trên lưng cha cô vừa ăn trứng gà vừa nói: “Cha ơi, ngày hôm qua lúc anh Úc tới, con và anh cả, anh hai với Chiêu Đệ cùng nhau ăn cơm trưa, con đã lấy thịt cha mua cho con chia cho bọn họ ăn rồi.”
Giang Trường Hải không thèm để ý nói: “Con muốn ăn chung với tụi nó thì ăn chung với tụi nó, sau này cha đưa thêm nhiều thịt chút là được rồi.”
Bây giờ mỗi tháng ông đều có tiền lương cố định, cũng không thèm để tâm tới chút thịt kia, dù sao cũng là cháu trai, cháu gái ruột của ông, một chút thịt này ông vẫn gánh nổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận