Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 298. Lời nói hung bạo

“Ai ui, vợ, em muốn mưu sát chồng à?” Giang Trường Hải ôm eo, vẻ mặt ấm ức khoa trương.
“Nói chuyện nghiêm túc với anh đấy.” Tô Uyển Ngọc trừng mắt nhìn ông.
“Ai, vợ, em cũng đừng quá để ý chuyện tiền nong, đây là tình nghĩa giữa hai đứa trẻ. Chắc chắn là nhóc Úc đã đối xử với Miên Miên như em gái ruột của mình rồi. Hơn nữa chúng ta cũng không phải chỉ nhận mà không trả, đợi đến sinh nhật của Úc Thừa chúng ta cũng mua một món quà đắt tiền tặng qua đó.
Giang Trường Hải nói xong còn kiêu ngạo: “Con gái của anh chính là được người ta yêu thích, em xem Úc Thừa là một đứa bé lạnh lùng như vậy nhưng cũng rất yêu thích Miên Miên của chúng ta.”
“Còn không phải sao. Anh cũng không xem xem Miên Miên là do ai sinh ra.” Tô Uyển Ngọc cũng có chút đắc ý.
“Vợ của anh thật là lợi hại.”
Giang Trường Hải nở một nụ cười xấu xa, hạ giọng nói: “Nhưng cũng có công lao của anh, một mình em cũng đâu thể sinh được, đúng không?”
Giang Miên Miên: “...”
Đây là những ngôn ngữ hung bạo gì vậy? Cô vẫn còn là trẻ con mà.
Những công nhân trong xưởng vận chuyển nhìn thấy người vợ xinh đẹp của Giang Trường Hải mang theo con gái trắng trẻo đáng yêu đến đây tìm ông đều vô cùng ngưỡng mộ.
“Thằng cha này kiếp trước đã làm gì mà kiếp này lại có phúc như vậy. Vợ và con đều rất xinh đẹp.”
“Ai nói không phải đâu. Tôi nghe nói con gái của Giang Trường Hải học tập rất tốt, là thần đồng nổi tiếng, lúc đón năm mới còn được khen ngợi ở đại hội của công xã nữa đấy.”
“Nếu sau này tôi cũng có cô con gái xinh đẹp như vậy, con bé muốn gì tôi cũng tình nguyện cho.”
Nghe thấy đám công nhân xì xào bàn tán, Giang Trường Hải: “Vợ, hôm nay căng tin có miến thịt hầm mà em thích đấy.”
Xếp hàng lấy cơm ở căng tin xong, Tô Uyển Ngọc tính toán giá tiền của bữa cơm này, có chút đau lòng: “Anh Hải, chúng ta cứ ăn cơm ở căng tin như vậy cũng không được. Chúng ta dứt khoát mua nồi đi, đến kí túc xá của anh tự nấu cơm, ăn cơm ở đó xong mới về nhà.”
Hiện giờ trong tay bọn họ có tiền, ai cũng không muốn về nhà ăn lương thực thô và rau dại. Nhưng ngày nào cũng ăn cơm ở căng tin cũng không phải kế sách lâu dài, rất tốn tiền.
Nghe vậy, Giang Trường Hải còn khen ngợi một cách rất tự nhiên chân thành: “Vẫn là vợ suy nghĩ chu đáo.”
Tuy rằng căng tin ở xưởng có phụ cấp, rẻ hơn so với tiệm cơm quốc doanh không ít.
Nhưng cứ như vậy một tháng cũng tốn không ít tiền, không bằng tự mua thịt mua gạo về tự làm. Vừa ăn ngon vừa đỡ tốn tiền hơn.
“Nhưng chúng ta đi đâu lấy nồi sắt bây giờ?” Tô Uyển Ngọc khẽ nhíu mày, gương mặt dịu dàng lộ ra một chút lo âu.
Thời đại anyf sắt là sản phẩm được quản lý chặt, không phải cứ muốn mua là mua được.
“Chuyện này giao cho anh, anh nghĩ cách đi mua nồi, em đừng lo việc này nữa, đảm bảo là mua được.” Giang Trường Hải vỗ ngực, ôm việc này vào người.
Vợ của ông thật xinh đẹp, ngay cả cau mày cũng xinh đẹp.
Tô Uyển Ngọc nghe vậy liền an tâm vui vẻ ra mặt, gắp một miếng thịt cho ông: “Được, anh Hải ăn nhiều thịt một chút.”
Ăn cơm ở căng tin xong, một nhà ba người chầm chậm đi về phía thôn Thạch Kiều.
Những người trong thôn chưa ngủ nhìn thấy bọn họ đều nhiệt tình chào hỏi: “Ôi, Trường Hải, vợ Trường Hải, sao bây giờ mới về? Xưởng vận chuyển bận rộn như vậy à?”
Hiện tại Giang Trường Hải và Giang Miên Miên chính là người có tiền đồ rộng mở được mọi người công nhận ở thôn Thạch Kiều. Đi đến đâu cũng có người chủ động chào hỏi.
“Xưởng vận chuyển không bận lắm, chúng tôi ở đó ăn cơm xong mới về.” Giang Trường Hải cũng rất có tinh lực trả lời mọi người.
“Bây giờ anh có tiền đồ rồi, tôi nghe nói thức ăn trong xưởng rất ngon đấy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận