Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 752 - So với khoảng thời gian này còn tốt hơn



“Cha, trường học chúng con bắt đầu từ học kỳ này. Buổi chiều nhiều thêm một tiết học. Sau này sẽ đổi thành bốn giờ rưỡi mới tan học.” Giang Miên Miên giải thích.“A, bỏ thêm một tiết học sao. Cũng đúng, có thể học thêm chút kiến thức.” Đối với sự sắp xếp như vậy, Giang Trường Hải thật ra rất vừa lòng.“Được, Miên Miên, Chí Văn, Chí Võ, chuẩn bị một chút. Chúng ta sẽ ăn cơm.” Tô Uyển Ngọc đi ra rồi dọn dẹp bàn ăn một chút, nói với mọi người.“Dạ, bác gái cả, chúng con liền đi rửa tay.” Chí Võ tích cực nói.Vừa rồi ở trường học, cậu ta có đói bụng. Tuy rằng trên đường ăn một cây kem ống, nhưng với cậu ta mà nói thì chuyện gì cũng không là gì.Chờ Chí Văn, Chí Võ rửa tay xong rồi ra tới. Hai người họ liền nhìn thấy trên bàn cơm bày một bàn lớn đầy đồ ăn.“Oa, bác gái cả, hôm nay cơm chiều thật phong phú nha.” Chí Võ ghé vào trên bàn. Đôi mắt cậu ta nhìn chằm chằm cá và thịt trên bàn cơm, kinh ngạc nói.“Này không phải là vì hoan nghênh hai vị này khách nhỏ các con sao. Bác gái cả của con cố ý làm vài món ăn nhiều một chút. Xem bác gái cả của các con đối với các con thật tốt.” Giang Trường Hải không lúc nào không quên tranh công cho vợ của mình.Quả nhiên, ông vừa thốt ra lời này, hai bé trai lập tức mắt lấp lánh nhìn Tô Uyển Ngọc. Họ cảm động nói: “Bác gái cả, bác đối chúng con thật tốt. Chờ sau này chúng con kiếm tiền sẽ mua rất nhiều rất nhiều ăn ngon cho bác.”“Được, vậy bác gái cả có thể chờ các con hiếu kính.” Tô Uyển Ngọc được hai cậu bé hống đến mặt mày hớn hở.Tuy rằng bà biết hai cậu bé là vì ăn ngon nên mới nói như vậy để dỗ bà vui. Tuy nhiên là lời nói dễ nghe, ai cũng thích nghe.Nhưng mà Giang Trường Hải với tài nghề dỗ người thuần thục thì không chịu bộ dạng này của bọn họ. Ông có bảo bối con gái hiếu thuận mình, mới không hiếm lạ của hai tên nhóc thúi này đâu.“Được rồi, đừng nói, nồi cơm ở kia. Các con ăn nhiều một chút, tự mình xới đi.” Giang Trường Hải xới cơm cho vợ và con gái của ông xong mới nói với hai cậu bé.“Dạ.” Hai cậu bé cũng không cảm thấy Giang Trường Hải đối xử không tốt. Hai đứa cầm chén, vui sướng đi xới cơm.Tô Uyển Ngọc chuẩn bị cơm chiều đặc biệt phong phú. Không chỉ có có cá có thịt mà còn có tôm lớn. Món ăn Giang Miên Miên thích ăn nhất.Hai cậu bé chưa từng ăn đồ ăn tốt như vậy. Bọn họ ăn chừng ba chén cơm, mới dừng đũa lại.“A, bác gái cả, bác nấu đồ ăn quá ngon.” Chí Văn ghé vào trên ghế, tay xoa bụng hơi phình to, thỏa mãn nói.“Đúng vậy, bác gái cả, bác nấu đồ ăn ngon nhất. So với đồ ăn mẹ con nấu còn ăn ngon hơn nhiều.” Chí Võ cũng dỗ ngọt.“Các con thích ăn là được. Nhưng mà lần sau ăn no là được rồi, không cần ăn quá nhiều. Tuổi các con còn nhỏ nên đừng để bị no hỏng nha.” Tô Uyển Ngọc dặn dò nói.“Ân, chúng con đã biết.” Hai anh em hai vội vàng gật đầu đáp ứng.Bọn họ thật sự có chút ăn nhiều, ngồi không quá thoải mái.“Bác cả, bác gái cả, hiện tại hai bác trong thời gian này có phải là thời gian thần tiên trong truyền thuyết không. Mỗi ngày, hai bác có thể ăn gạo cơm, ăn thịt cá.” Chí Văn nhìn hai người lớn chớp mắt to, tò mò hỏi.Tô Uyển Ngọc nghe cậu ta hỏi đống câu hỏi thú vị, không thể nhịn cười: “Chí Văn, chỉ cần các con học tập thật tốt. Sau này, các con khẳng định có thể hưởng qua khoảng thời gian còn tốt hơn này.”“Thật vậy chăng? Bác gái cả, so với khoảng thời gian này còn tốt hơn sao? Ngày kia là ngày nào? Con đều tưởng tượng không ra.” Chí Văn có chút mờ mịt nói.Chí Võ đi theo cũng cộc lốc lắc đầu: “Con cũng tưởng tượng không ra.”Thấy thế, Giang Miên Miên liền thanh thúy nói: “Anh cả, em viết bài tốt nên mới được hưởng thời gian như vậy. Các anh chỉ cần học tập tốt, sau này nhất định có thể hưởng thời gian đó!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận