Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 490. Một hòm vàng to

Chọn một cuộn băng tiếng anh nhét vào, sau đó cô đeo tai nghe lên.
“Miên Miên, đây là cái gì thế?”
Vương Lợi và Lý Lan chưa từng nhìn thấy cái này bao giờ cho nên họ tò mò nhìn cái hộp nhỏ màu đen kia, lại nhìn thấy Giang Miên Miên đeo tai nghe lên đầu cho nên bọn họ đều cực kì tò mò.
“Cái hộp hình thù kì lạ này là để làm gì vậy? Sao cậu lại đội lên đầu?” Vương Lợi đã quên ‘ân oán’ lúc nãy với Giang Miên Miên, vẻ mặt hiếm lạ đến gần.
“Đây là máy nghe nhạc bỏ túi, là một loại máy có thể mang theo bên người, có thể nghe nhạc, nghe tin tức, cũng có thể học tiếng anh.” Giang Miên Miên bỏ tai nghe xuống, bật loa ngoài cho bọn họ nghe.
Vương Lợi nghe xong, trên mặt ngay lập tức lộ ra vẻ mặt hâm mộ thán phục: “Wow, đây không phải là radio thu nhỏ sao! Nhỏ đến mức cho được vào trong túi, bảo sao lại được gọi là máy nghe nhạc bỏ túi.”
Lý Lan cũng hiếm khi đồng ý với lời của cậu ta: “Thật sự rất tiện lợi, nhưng mà giá của cái này chắc là đắt lắm nhỉ?”
“Giá cả cụ thể thì em cũng không biết rõ, bên mình vẫn chưa có bán đâu, đây là quà mà chị của anh Úc tặng cho em.” Giang Miên Miên cũng không có ý muốn khoe khoang, câu nói đầu tiên nhắc đến nguồn gốc.
“Hai người có muốn nghe cùng không?”
Hai người đều gật đầu thật mạnh: “Muốn!”
Bọn họ cũng không hiểu tiếng anh, chủ yếu là tò mò và thấy mới mẻ thôi.
Vì thế Giang Miên Miên tiếp tục mở loa ngoài cho mọi người cùng nghe.
Tô Uyển Ngọc đang ngồi ở cửa nhặt đậu nghe được đoạn hội thoại tiếng anh trong máy thì vô thức đọc theo.
Giang Miên Miên thính tai, ngay lập tức nghe thấy tiếng mẹ mình đang đọc theo.
“Mẹ, mẹ biết tiếng anh ạ?” Giang Miên Miên ngoảnh cổ, kinh ngạc nhìn Tô Uyển Ngọc đang ngồi trên sô pha hỏi.
Hơn nữa phát âm còn rất chuẩn và lưu loát.
Tô Uyển Ngọc bình tĩnh “Ừ” một tiếng: “Biết một chút, mẹ còn biết một tiếng Pháp, tiếng Nga và tiếng Đức nữa.”
Mặc dù khiêm tốn nói lời này nhưng Giang Miên Miên vẫn nghe ra được một chút đắc ý ở trong đó, vì thế cô thán phục tâng bốc: “Mẹ, sao mẹ có thể giỏi như vậy? Sao mẹ biết nhiều ngoại ngữ thế? Mẹ học lúc nào thế sao con không biết?”
Vẻ mặt của Lý Lan và Vương Lợi cũng lộ ra biểu cảm sùng bái ngưỡng mộ, bây giờ bọn họ thậm chí còn chưa học tiếng anh.
Tô Uyển Ngọc rất hưởng thụ ánh mắt sùng bái của bọn trẻ, bước tới véo véo khuôn mặt nhỏ nhắn của Giang Miên Miên, cười tủm tỉm nói: “Bởi vì lúc mẹ của con học ngoại ngữ, con còn chưa ra đời đó. Đúng rồi, con gái, con có biết ông ngoại con đang làm gì không?”
“Con không biết ạ. Me, ông ngoại con đang làm gì vậy ạ?” Giang Miên Miên mờ mịt lắc đầu, từ khi cô sinh ra, cô chưa từng nghe thấy mẹ nhắc đến ông ngoại, đây là lần đầu tiên mẹ nhắc đến.
“Ông ngoại của con trước kia là một thầy phong thủy vô cùng nổi tiếng ở bên nhà mẹ, khi đó, khắp nơi cả nước đều có người nghe danh đến tìm ông ngoại con, khi mẹ còn nhỏ đã từng nhìn thấy một cái hòm chứa vàng to như này nè, thấy không? Một hòm lớn như vậy, nặng trịch, ánh vàng rực rỡ lắm.” Tô Uyển Ngọc khoa tay múa chân miêu tả cái hòm to.
Nghe vậy, Vương Lợi và Lý Lan không có nhiều khái niệm gì về vàng nên không có phản ứng gì, nhưng Giang Miên Miên thì hoàn toàn sửng sốt, thì ra ông ngoại cô trước kia có nhiều tiền như vậy!
Ánh mắt cô sáng quắc, nóng lòng hỏi han: “Sau đó thì sao ạ?”
Có một hòm vàng lớn như thế thì có thể ăn no uống say cả đời, giàu sang không ưu phiền gì.
“Sau đó à? Không có sau đó.”
Tô Uyển Ngọc xòe một tay, giọng điệu không để ý chút nào nói: “Sau đó thì có biến cố, ông ngoại con bị định tội là năm phần tử xấu, đồ đạc trong nhà đều bị người ta lấy mất, chả còn cái gì cả.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận