Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 539 - Che giấu



Vợ của thằng ba bình thường cực kỳ lắm mồm, nhưng nếu bà ta biết có thể kiếm tiền thì tuyệt đối sẽ không ngu ngốc mà nói ra bên ngoài.Nhưng Giang Trường Hải sợ Chiêu Đệ nghe thấy.Chiêu Đệ là một đứa trẻ quỷ quái, ông không biết khi nào nó sẽ đặt một quả bom hẹn giờ sau lưng mình, không biết lúc nào sẽ phát nổ, vì vậy dứt khoát giấu nhẹm việc này không nói cho ai biết.“Biết rồi, anh cả, anh yên tâm đi, em sẽ không nói cho ai đâu, dù là Tiểu Quyên cũng vậy.” Giang Trường Hà trước đây là một người nhát gan, việc này cho dù anh cả không cho nói thì ông ta cũng hận không thể đem chôn giấu đi, làm sao mà có thể chủ động cho người khác biết được.“Được, vậy hai người mau trở về nhà lấy tiền, cầm tiền rồi lát nữa anh đi ngay.” Giang Trường Hải nhìn thấy trời sắp tối liền thúc giục.“Được, anh cả, chờ em một lát, em đi lấy ngay.” Giang Trường Đào vô cùng hăng hái.“Ừm, vậy em cũng đi.” Giang Trường Hà nhìn thấy Giang Trường Đào đi thì cũng vội vàng đứng dậy ra ngoài.Lúc Giang Trường Đào trở về phòng, đúng lúc trong phòng không có ai, ông ta lấy chìa khóa từ trên nóc tủ quần áo ra rồi mở tủ, lấy ra một chiếc khăn tay đựng tiền ở tuốt trong góc ra.Ông ta ngồi trên giường đếm lấy bốn trăm tệ, còn dư bốn mươi đồng thì đem bỏ lại vào khăn rồi cất vào chỗ cũ, sau đó khóa kỹ cửa tủ lại, đặt chìa khóa lên trên nóc, mặt mũi tràn đầy vui vẻ mà đi ra ngoài.Lúc Giang Trường Đào đến phòng lớn đã thấy Giang Trường Hà đưa tiền cho anh cả, ông ta cũng nhanh chóng đi qua, cười ha hả nói: “Anh cả, đây, bốn trăm đồng, anh đếm xem đủ chưa.”Giang Trường Hải cũng cười rồi nhận tiền, sau khi đếm xong liền quay về phía hai người mà đảm bảo: “Thằng hai thằng ba, hai người cứ yên tâm ở nhà chờ tin tốt, cũng không còn sớm nữa, anh về trước.”“Được, anh cả đi chú ý an toàn.” Giang Trường Đào nói đầy vẻ quan tâm.Toàn bộ gia sản của ông ta đều nằm trong tay anh mình, bây giờ ông ta thực sự hy vọng anh mình trở về nhà an toàn hơn ai hết.Giang Trường Hải lại đi tới nhà chính, chào hỏi cha mẹ già rồi chạy xe đạp về.Vừa về đến, Tô Uyển Ngọc thấy ông liền chạy ra, vội vàng hỏi: “Anh Hải, anh về rồi à, sao rồi? Chú hai chú ba có cho mượn không?”Giang Trường Hà đắc ý vỗ vỗ cái túi căng phồng của mình: “Người đàn ông của em đã ra tay thì chuyện gì mà không giải quyết được? Em yên tâm đi, thằng hai, thằng ba, mỗi người bốn trăm đồng.”“Anh Hải, anh giỏi quá.” Tô Uyển Ngọc ôm lấy má của Giang Trường Hải, thơm ông một cái.“Ừm, đây, bên này một cái nữa.” Giang Trường Hải quay má bên kia qua, chỉ chỉ nói.Tô Uyển Ngọc oán trách nhìn ông, cuối cùng cũng thơm cả má bên cạnh.“Ha ha, có vợ của anh cổ vũ, lần này đi Hải Thành nhất định sẽ kiếm được nhiều tiền.” Giang Trường Hải lòng tràn đầy tự tin nói.“Được, vậy em chờ anh thắng lợi trở về, nào, nhanh buông ra, ngày mai còn phải đi Hải Thành nữa, để em soạn quần áo cho anh.” Tô Uyển Ngọc vỗ vỗ cánh tay của Giang Trường Hải đang ôm mình, cười nhẹ.“Được rồi.” Giang Trường Hải cũng nghe lời mà buông lỏng tay ra.Thời tiết ở Hải Thành nóng hơn ở đây rất nhiều, Tô Uyển Ngọc soạn vài bộ đồ ngắn tay mặc cho thoải mái, sau đó đem gói tiền trong nhà và tiền mượn được vào chiếc khăn tay, nhét vào chỗ sâu nhất trong ba lô.“Anh Hải, cái túi này nhất định anh phải luôn mang theo bên mình, đi ngủ cũng phải ôm.” Tô Uyển Ngọc không yên lòng mà căn dặn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận