Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 637 - Bắt chước mà khóc theo



“Dựa vào cái tính thương con gái của Giang Trường Hải, chắc chắn đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon phải không? Mấy người kể tụi này nghe chút, để tụi này mở mang tầm mắt nào?” Người trong thôn rối rít tò mò hỏi.Trương Quế Hoa thích cảm giác được mọi người vây quanh thế này, sống lưng bà ta thẳng tắp, dương dương đắc ý nói: “Ôi trời, đồ ăn ngon nhiều lắm, con dâu cả làm cả một bàn lớn đầy thức săn, có tôm lớn lớn thế này nè, lột vỏ xong thì tất cả đều là thịt, toàn bộ chân giò, cắn một miếng, miệng toàn dầu mỡ, ngon cực, còn có cá khó, thịt trâu hầm, thịt dê xào, móng heo, đồ ăn ngon quá nhiều, tôi cũng nói không hết.”Khi nói tới tôm to và chân giò, bà ta còn dùng tay miêu tả bao lớn.Tôn Lệ Hà cũng tụm lại bên cạnh mẹ chồng, nghễnh đầu khoe khoang nói: “Chứ sao nữa, tụi này ăn đều là gạo lớn, uống đều là nước ngọt, thịt trâu kia thơm vô cùng, tôi cùng chưa ăn đồ ăn ngon như vậy bao giờ, tất cả đồ ăn đều dùng đĩa lớn để đựng, cứ ăn tùy ý.”Người trong thôn nghe lời của hai mẹ chồng, con dâu, cho dù mới vừa ăn cơm xong cũng không kiềm được mà nuốt một ngụm nước miếng.Một tháng bọn họ chỉ được ăn thịt có một hai lần, nếm mùi chút đỉnh cho đỡ thèm thôi, bọn họ cũng không dám tưởng tượng tới cuộc sống có thể ăn thịt tùy ý như vậy, phải biết thịt dê, thịt trâu kia còn đắt tiền hơn thịt heo nhiều, nhà của Giang Trường Hải phải có bao nhiêu tiền mới dám ăn như vậy chứ?Trương Quế Hoa thấy mấy người trong thôn ai nấy đều làm vẻ mặt khiếp sợ, còn ngại không đủ mà kêu đám người Triệu Tiểu Quyên bên ngoài: “Tiểu Quyên, con lấy bánh sinh nhật tụi mình ăn ở nhà thằng cả ra, cho người trong thôn nhìn để mở mang một chút.”“Bánh sinh nhật là cái gì?” Người trong thôn không biết cái gì là bánh sinh nhật, rối rít ngạc nhiên hỏi.“Bánh sinh nhật này là người nước ngoài ăn khi sinh nhật nha, đứa nhỏ Miên Miên này thấy trong sách rồi tự làm ra, tôi nói mấy người nghe, cái bánh sinh nhật này đắt như vàng, nguyên liệu dùng cũng là đồ quý giá.” Trương Quế Hoa khoe khoang nói.Triệu Tiểu Quyên nghe lời lấy bánh sinh nhật giữ lại cho Chiêu Đệ ra, người trong thôn thấy cái bánh ngọt trắng sữa, còn có trang trí hoa nhỏ trong tay bà ta, lại ngửi thấy mùi hương ngọt ngào, tiếng nuốt nước miếng thay nhau vang lên.Chỉ nghe mùi hương đã thế, ăn vào chắc ngon lắm.“Thím Quế Hoa, bánh ngọt này ăn vị thế nào?” Trong thôn có kẻ muốn ăn, nhìn thấy bản thân không ăn được nghĩ rằng chỉ cần biết là vị gì thì cũng đủ để đi thôn khác khoe khoang rồi,“Vừa thơm, vừa ngọt, vừa mềm, còn có đậm vị sữa, tóm lại là ăn cực kỳ ngon.” Trương Quế Hoa mặt hồi tưởng lại dư vị nói.Cháu trai ba tuổi của nhà anh em Giang Đại Sơn được ông nội ôm, thấy bánh ngọt trong tay Triệu Tiểu Quyên, thèm ăn đến nước miếng cũng chảy ra.“Ông nội ơi, cháu muốn ăn bánh ngọt, cháu muốn ăn bánh ngọt.” Nhóc Tiểu Hổ ôm cổ ông nội bé đung đưa, đá chân khóc lóc ầm ĩ.Trương Quế Hoa thấy đứa nhỏ làm loạn, nói với Triệu Tiểu Quyên: “Tiểu Quyên à, con cho nhóc Tiểu Hổ ăn một miếng, để cho đứa nhỏ nó nếm thử mùi.”Mặc dù Triệu Tiểu Quyên không nỡ, nhưng mẹ chồng đã nói, bà ta cũng không dám cãi lại, chỉ có thể đưa bánh ngọt tới.Nhóc Tiểu Hổ thấy mùi vị ngọt ngào của bánh ngọt, nhướng người a cắn một miếng lớn, bé nuốt bánh ngọt vào, vỗ tay hô lớn: “Ăn ngon, ăn ngon, ăn ngon thật.”“Mẹ, con cũng muốn ăn bánh ngọt.”“Bà, cháu cũng muốn ăn.”“Hu hu… Con cũng muốn ăn.”Mấy đứa nhỏ trong thôn xem náo nhiệt thấy nhóc Tiểu Hổ khóc nháo thì được ăn bánh ngọt, tụi nó cũng nhao nhao bắt chước mà khóc òa lên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận