Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 483. Xưng anh em

“Tình cảm tốt mà, xưởng trưởng Sở yên tâm, lúc đó chắc chắn tôi sẽ đến.” Giang Trường Hải vui vẻ đồng ý.
“Ai, gọi xưởng trưởng cái gì. Sau này lúc không có người cứ gọi tôi là anh Sở là được.” Xưởng trưởng Sở không hề câu nệ xưng anh em với ông.
“Vâng, anh Sở.” Giang Trường Hải cũng không cự tuyệt thiện ý của xưởng trưởng Sở, lập tức làm theo lời ông ta.
Trong lòng ông cũng hiểu rằng tại sao xưởng trưởng Sở bỗng nhiên nhiệt tình với mình như vậy. Chắc chắn là vì thông qua chuyện lần này thấy quan hệ của nhà ông và nhà họ Úc rất tốt, muốn tạo quan hệ với nhà Úc Thừa thông qua nhà ông.
Có điều hiểu rõ thì hiểu rõ, ông cũng không phải người không linh hoạt. Bữa cơm này ông sẽ tìm cơ hội mời lại.
Sau khi Giang Trường Hải ra khỏi phòng làm việc của xưởng trưởng liền mang theo nửa con vịt quay còn dư đến bộ phận hậu cần.
Tài xế Dương nhìn thấy Giang Trường hải liền ngạc nhiên hỏi: “Ủa? Trường Hải, không phải anh xin nghỉ đi đón con gái rồi sao? Sao anh lại tới?”
Giang Trường Hải đặt vịt quay lên bàn, giải thích: “Tôi đón về rồi. Con gái tôi mang mấy con vịt quay từ thủ đô về đây. Tôi nhớ đến các anh đến cố ý mang đến, để các anh nếm thử một chút.”
“Vịt quay Bắc Kinh? Trường Hải, anh thật là hào phóng. Trước nay tôi chỉ nghe qua chứ chưa bao giờ được ăn.”
“Đúng vậy. Tôi nghe nói thứ này rất đắt, giá của một con phải bằng nửa tháng tiền lương của chúng ta đấy, chúng ta hôm nay đúng là có lộc ăn.”
Các đồng nghiệp của Giang Trường Hải vây quanh ông, năm mồm bảy miệng tán dương.
Vào lúc các đồng nghiệp của Giang Trường Hải đang ăn vịt quay, Tô Uyển Ngọc cũng bưng nửa con vịt ra ngoài, đưa theo Giang Miên Miên cùng đi. Bà cũng muốn để cho các hàng xóm của mình nếm thử vịt quay một chút.
Hiện giờ đang là một giờ trưa, các hàng xóm vừa mới ăn cơm xong, không có việc gì làm nên đều ra dưới gốc cây to ở ngoài ngõ hóng mát nói chuyện phiếm. Sau khi Tô Uyển Ngọc ra ngoài, thấy mọi người đều ở đây, bà cũng đỡ phải chạy đến từng nhà mà trực tiếp đưa Giang Miên Miên qua đó.
“Chị Lý, chị Vương, chị Ngụy, vừa hay mọi người đều ở đây. Đây là vịt quay Miên Miên mới đem từ thủ đô về, mọi người đều nếm thử một chút đi.” Tô Uyển Ngọc bưng đĩa vịt quay đã cắt sẵn, đặt đĩa vào giữa chỗ mọi người đang ngồi, nhiệt tình nói.
“Ôi chao, vịt quay Bắc Kinh, đây là thứ đắt đỏ đấy.” Thím Lý nhìn thịt vịt óng ánh đỏ hồng, kích cỡ vừa phải ở trên đĩa, kinh ngạc nói.
“Đúng vậy, các chị mau ăn thử đi, thịt còn nóng đó, da giòn thịt mềm, ngon lắm đấy.” Tô Uyển Ngọc ân cần nói.
Thím Lý nhanh tay nhanh mắt, trực tiếp chọn một miếng thịt đùi. Bà ấy vừa ăn vừa hỏi: “Miên Miên về từ bao giờ vậy? Lần này đến thủ đô chơi thế nào?”
Hàng xóm láng giềng với nhau, lần này Giang Miên Miên đi hơn mười ngày, hàng xóm xung quanh đều biết cô đến thủ đô chơi, khiến những đứa trẻ gần đó đều vô cùng hâm mộ.
“Dì Lý, sáng nay cháu vừa về. Cháu ở thủ đô chơi rất vui, sau này nếu có cơ hội nhất định dì phải đi xem một lần đấy.” Giang Miên Miên cười tít mắt nói.
“Ai, dì đâu có cái phúc này. Đến thủ đô một chuyến phải tiêu hết bao nhiêu tiền cơ chứ?” Thím Lý thở dài.
“Chị Lý, chuyện sau này ai mà biết chắc được. Đợi sau này Lan Lan đi học có tiền đồ rồi sẽ đón chị đến thủ đô chơi.” Tô Uyển Ngọc cười tâng bốc Lý Lan.
“Ha ha, vậy thì nhờ phúc của cô đó.” Thím Lý nghe Tô Uyển Ngọc nói vậy rất vui vẻ.
Thím Lý ăn một miếng xong lại lấy thêm một miếng nữa: “Mọi người ngồi ở đây nhé, tôi mang một miếng qua cho con gái tôi.”
Mẹ của Vương Lợi nghe vậy cũng lấy một miếng đi theo thím Lý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận