Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 643 - Có những lời này của anh



Chẳng qua hệ thống chưa nói, dựa theo kỹ thuật của nước ngoài bây giờ, pin Li-ion của bọn họ vẫn chưa thể sạc điện được, nó cũng không có ý định nói.Dù sao người không biết không sợ, biết quá nhiều, trái lại dễ dàng bó tay bó chân.Hơn nữa có nó, hệ thống học bá mạnh nhất cung cấp giúp đỡ, ký chủ nhất định sẽ thành công!Giang Miên Miên nghiêm túc đọc tài liệu hệ thống tìm cho cô.Mà lúc này trong thực tế Giang Trường Hải nghe được tiếng hít thở đều đều của con gái, cho là cô đã ngủ say, liền từ dưới gối lấy ra một cái bông tai vàng ông đã sớm chuẩn bị xong, nhét vào trong tay của Tô Uyển Ngọc."Vợ, đây là quà anh tặng em." Giang Trường Hải nhẹ giọng nói.Tô Uyển Ngọc mượn ánh trăng bên ngoài, thấy được bông tai vàng trong tay mình, bà kinh ngạc vui mừng hỏi: “Anh Hải, sao anh lại muốn tặng quà cho em vào ngày sinh nhật của Miên Miên?""Hôm nay không phải là sinh nhật của Miên Miên sao, đều nói ngày sinh nhật, là ngày mẹ khổ, cảm ơn em đã sinh cho anh một cô gái con hiểu chuyện thông minh như vậy, hôm nay làm nhiều đồ ăn đãi mọi người như vậy, em cũng cực khổ rồi." Giang Trường hải rất tình cảm nói.Tô Uyển Ngọc ngồi dậy ôm Giang Trường Hải, cảm động nói: "Anh Hải, có lời này của anh, em đã không cảm thấy khổ cực nữa."Hai vợ chồng yên tĩnh ôm nhau một lát, sợ đánh thức con gái, hai người lại rón rén nằm xuống,Mà lúc này, Giang Miên Miên vẫn còn nghiêm túc đọc sách trong hệ thống, cũng không chú ý đến cử động của cha mẹ, cô đọc sách hơn ba giờ, mới ra ngoài nghỉ ngơi.Nếu không phải bởi vì đám người Úc Thừa đến nhà chơi, cô làm chủ nhân không thể dậy quá muộn, cô còn muốn đọc thêm mấy giờ.Sáng sớm ngày hôm sau, mấy người Úc Thừa ăn sáng xong thì nói lời tạm biệt: "Chú Giang, dì Uyển, Miên Miên, một lát nữa bọn cháu phải đi rồi, buổi trưa có chuyến bay bay đến thủ đô, bọn cháu phải ngồi nó trở về.""Đây cũng quá vội đi, ở một đêm đã đi rồi." Tô Uyển Ngọc có chút không nể nói."Đúng vậy, thật sự quá vội vàng." Giang Trường Hải cũng cảm khái nói."Không sao, chú Giang, dì Uyển, chờ cháu nghỉ nghè sẽ đến ở hai ngày." Thật ra Úc Thừa cũng có chút không nỡ rời xa bọn họ, nhưng ngày mai bọn cậu phải đi học, cho nên phải trở về."Đúng đúng, chờ nghỉ hè, mấy đứa phải đến chơi nhé, nhớ dẫn theo mấy người bạn của các cháu đến nữa nha." Tô Uyển Ngọc dặn dò."Vâng, dì Uyển chỉ cần dì không chê bọn cháu phiền, chờ đến nghỉ hè bọn cháu và Úc lão đại sẽ đến chơi." Trình Anh cười ha hả nói."Sao dì lại cảm thấy bọn cháu phiền chứ, hoan nghênh các cháu còn không kịp nữa là." Tô Uyển Ngọc được Trình An trêu chọc đến bật cười.“Mấy anh ơi, vậy chờ đến lúc các anh nghỉ hè, nhất định phải đến tìm em chơi nhé." Giang Miên Miên cũng không nỡ xa mấy anh trai này."Được, bọn anh có thời gian sẽ trở lại." Đường Lâm sờ đầu nhỏ của Giang Miên Miên một cái, khẽ cười nói.Nhưng một giây sau tay của cậu ta đã bị Úc Thừa vô tình đẩy ra, đổi thành tay mình: "Ngoan ngoãn học tập, bọn anh đi đây.""Vâng, tạm biệt anh Úc."Tiễn mấy người Úc Thừa đi, Giang Trường Hải thấy thời gian cũng không còn sớm nữa, vội vàng đi làm.Hai mẹ con một trước một sau trở về phòng, bên này Tô Uyển Ngọc thu dọn lại chiến trường ngày hôm qua, Giang Miên Miên thì ở trong phòng, tiếp tục đi vào hệ thống nghiên cứu pin Li-ion. Cuộc sống một nhà Giang Trường Hải cứ bình thản hạnh phúc trôi qua như vậy, nhưng lúc này ở thôn Thạch Kiểu, bởi vì chuyện đào đường sông mà ồn ào,Có một thôn cách thôn họ có chút xa, năm ngoái bởi vì nước mưa không đủ dẫn đến lương thực mất mùa, mặc dù chỗ thôn Thạch Kiều có sông, nhưng bọn họ cách xa thôn Thạch Kiều không có cách nào lấy nước tưới được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận