Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 359. Phi ngựa cũng đuổi không kịp

Giang Miên Miên đã nghe nhiều lời khen như vậy nên đã có thể miễn dịch, không còn cảm thấy ngại như lúc trước nữa.
Cô cắn hạt dưa im lặng không lên tiếng, cô biết người trong thôn đến đây vì muốn xem náo nhiệt và không khí vui mừng, một đứa trẻ như cô có trả lời hay không cũng không quan trọng.
Có cha mẹ cô là đủ rồi.
“Ôi chao thím à, không phải người xưa đã có câu rồng sinh rồng phượng sinh phượng, con của con chuột biết đào hang sao, con gái của cháu học hành giỏi như vậy là vì được di truyền sự thông minh của cháu và vợ cháu, không quá liên quan đến việc dạy dỗ thế nào.” Giang Trường Hải đắc ý nói khoác.
“Cái thằng nhóc này, ngay cả thím mà cũng dám đùa cợt.” Người phụ nữ vừa rồi hỏi dạy con thế nào giả vờ tức giận mắng.
Hai người vừa hỏi vừa trả lời, khiến cho mọi người trong nhà cười không dứt.
“Anh Trường Hải, lần này Miên Miên xếp thứ nhất được cho bao nhiêu tiền thưởng vậy? Đại hội công xã năm nay của chúng ta còn có thể công khai khen ngợi Tam Nha không?” Có người bắt đầu quan tâm đến chuyện tiền thưởng.
“Tôi cũng không biết, hiện giờ trường học vẫn chưa nói, nhưng chắc chắn sẽ có tiền thưởng. Nhưng cụ thể là bao nhiêu thì cũng không chắc.” Giang Trường Hải vỗ vỗ vai người đàn ông vừa hỏi.
Lâm Ái Bảo thấy mọi người trong thôn chỉ quan tâm đến chuyện tiền thưởng, hoàn toàn không hiểu việc Miên Miên xếp thứ nhất có ý nghĩa quan trọng đến mức nào bèn lớn tiếng đáp: “Các ông bà chú bác, mọi người nghe cháu nói này, lần này tiểu học công xã thi lên cấp là dùng đề thi giống với trường tiểu học ở trên trấn. Như vậy mà Miên Miên cũng có thể thi hạng nhất, điều này chứng minh em ấy còn thông minh ưu tú hơn những đứa trẻ trong trường tiểu học trên trấn.”
Người trong thôn nghe xong thì bừng tỉnh hiểu ra: “Trời ạ, Tam Nha giỏi quá.”
Người nhà họ Giang đắc ý kiêu ngạo, Giang Miên Miên là con gái của nhà họ Giang bọn họ, cô có tiền đồ, bọn họ cũng được hãnh diện theo.
Giang Trường Hải sửa lại: “Ái Bảo, Miên Miên không thi được điểm tối đa, con bé thi hai môn cộng lại được 215 điểm, đồng thời đứng hạng nhất với hai học sinh ở tiểu học trên trấn.”
“Sao lại nhiều hơn 15 điểm vậy?”’
Mọi người kinh ngạc, bọn họ chỉ biết rằng 100 điểm là cao nhất.
Chỉ có Lâm Ái Bảo hỏi: “Có câu hỏi thêm sao?”
Giang Trường Hải vô cùng tự hào, gật đầu một cái: “Đúng vậy. Bài thi môn Toán trong lần thi này có một câu hỏi thêm, thầy Mạnh nói câu hỏi này chỉ có học sinh lớp 6 mới có thể làm được, nhưng Miên Miên đã làm được rồi, cháu nói con bé có thông minh không? Hơn nữa cả trấn này chỉ có ba học sinh là làm được câu đó.”
“Thông minh! Tôi chưa bao giờ thấy đứa trẻ nào thông minh hơn Tam Nha.”
Người trong thôn nghe xong lại triển khai một vòng khen ngợi Giang Miên Miên mới.
“Tam Nha thông minh quá. Ngay cả đề thi của lớp 6 cũng làm được, tuyệt đối là thiên tài trong thiên tài.”
“Tam Nha học giỏi như vậy, sau này chắc chắn có thể thi được đại học, trở thành sinh viên. Đến lúc đó con bé sẽ là sinh viên đầu tiên của thôn Thạch Kiều chúng ta rồi.”
“Theo tôi thấy, sau này Tam Nha không phải làm lãnh đạo thì sẽ làm quan. Sau này có đến nhà máy làm việc thì cũng là làm quản lý công nhân.”
“Tam Nha thực sự hăng hái tranh giành cho thôn chúng ta, vậy mà lại vượt lên cả trẻ con thành phố, việc này nói ra thực sự rất có thể diện. Có một tiểu thần đồng như vậy, sau này mấy thằng nhóc của thôn chúng ta cưới vợ cũng có thể chọn hai nhà rồi.”
Người này một câu, người kia một câu, liên tục khen ngợi Giang Miên Miên lên đến tận trời.
Tôn Lệ Hà cuối cùng cũng nhận mệnh, không nặn được một chút tâm tư so sánh nào nữa. Hai đứa con trai của bà ta đi học dù có phi ngựa chạy theo cũng không đuổi kịp Tam Nha rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận