Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 379. Cô cũng sắp tin rồi

“Hơn nữa từ sau khi Miên Miên đi học và thi được hạng nhất ở trường, phụ huynh trong thôn chúng tôi cũng đều cho con cái đến trường đi học.”
Người trong thôn ai ai cũng nói như thật, Giang Miên Miên ở bên cạnh nghe đến mức đỏ bừng mặt, nếu không phải là cô biết bản thân mình như thế nào, cô cũng sắp tin lời của bọn họ nói rồi.
Người của thôn Thạch Kiều đều rất có ý thức vinh dự tập thể, họ biết lần này phóng viên đến phỏng vấn là muốn viết bài đăng báo, đương nhiên bây giờ sẽ không gây ra trở ngại.
Hơn nữa trong số những lời này cũng có lời thật lòng, khi đó đúng thật là vì một mình Giang Miên Miên mà khiến cả thôn thậm chí cả công xã đều đầy bầu không khí học tập.
Bất kể khi xưa các phụ huynh vì mục đích gì nhưng sự thật là những năm gần đây, học sinh đăng ký báo danh ở công xã nhiều hơn mọi năm rất nhiều.
Phóng viên Triệu nghiêm túc ghi chép lại những lời của người dân trong thôn, cảm thấy người dân chất phác lương thiện, không thể nào nói dối được.
Hơn nữa hôm nay họ tới đột nhiên, người dân trong thôn trước đó không biết trước, vốn dĩ không thể nào thông đồng với nhau.
Bởi vì họ không phát hiện ra người dân trong thôn đều cùng nói dối, nên đã khẳng định Giang Miên Miên là một học sinh ưu tú phát triển toàn diện về đạo đức, trí tuệ, thể chất, thẩm mỹ và lao động.
Bầu không khí cả thôn đều trở nên vui vẻ hớn hở vì có phóng viên đến, chỉ có mỗi Chiêu Đệ là lòng đầy căm phẫn.
Nhưng bây giờ Giang Miên Miên biết được bí mật của cô ta, cô ta không thể giống như trước kia, giả vờ ngây ngô dùng “lời nói trẻ con” để lật tẩy lời nói dối của họ.
Cô ta nhìn Trương Quế Hoa đang cười tươi giữa đám đông, liền muốn xông lên tố cáo trước mặt phóng viên rằng hai vợ chồng đó trọng nam khinh nữ, ngược đãi họ, bắt họ làm việc nặng nhọc, cơm cũng ăn không no.
Nhưng cô ta đưa tay sờ lên mặt mình, chỉ đành kìm nén ý nghĩ đó lại.
Vì một năm trở lại đây, sau khi Giang Trường Hải có tiền, ông thường xuyên mua thịt về cải thiện bữa ăn trong gia đình.
Mấy đứa bé gái bây giờ sắc mặt cũng không còn xanh xao như trước, trên gương mặt của Chiêu Đệ thậm chí cũng có thịt rồi.
Bây giờ cô ta xông ra nói thì cũng không ai tin.
Nhìn đi, Giang Trường Hải cố ý mua đồ về vỗ béo họ để người trong thôn có thấy cũng cho rằng ông có tình có nghĩa, sau khi có tiền rồi vẫn không quên cha mẹ và anh em trong gia đình, thật là người nham hiểm giả tạo.
Sau khi hai phóng viên cảm thấy thu thập tư liệu trong thôn kha khá liền cất quyển vở vào.
“Anh Giang, chúng tôi có thể vào nhà xem không?” Phóng viên Triệu hỏi.
“Đương nhiên có thể, mời vào mời vào.” Giang Trường Hải nhiệt tình nói.
Hai người bước vào gian nhà trước kia gia đình Giang Trường Hải sinh sống, nhìn thấy giấy báo dán đầy tường, biết đấy là để dạy Giang Miên Miên học chữ như trước đó Giang Trường Hải nói.
Nên cũng chụp lại ảnh bức tường dán đầy giấy báo.
“Bạn Giang Miên Miên, nào, cháu đứng ở đây, để thợ chụp ảnh chụp cho cháu một tấm.” Phóng viên Triệu chỉ bức tường dán đầy giấy báo nói.
Giang Miên Miên nghĩ rằng muốn chụp ảnh cũng phải chụp cả nhà, cô lên tiếng hỏi: “Chú Triệu, cháu có thể chụp ảnh chung với cha mẹ cháu được không?”
“Đương nhiên là được rồi.” Phóng viên Triệu nghe thấy yêu cầu này của Giang Miên Miên, cảm thấy cô thật sự rất hiếu thảo, làm gì cũng không quên cha mẹ.
“Cha mẹ, hai người mau qua đây, chúng ta cùng chụp ảnh.” Giang Miên Miên gọi.
Trương Quế Hoa nghe thế liền đi ra từ đám đông thôn dân, xoa xoa tay nói: “Cháu gái ngoan, chụp ảnh cũng cho bà nội chụp chung nữa, bà nội chưa chụp qua ảnh, ông nội cháu cũng vậy.”
“Tam Nha, thím ba chụp chung nữa, thím ba ốm, không chiếm chỗ.” Tôn Lệ Hà liếm láp mặt lại gần.
Đây có thể lên báo đấy, đây là cơ hội ngàn năm khó gặp, họ không thể nào bỏ qua được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận