Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 1028 - Lời nói dối thiện ý



Giang Miên Miên: …Cô rất muốn từ chối, nhưng khi nhìn thấy nụ cười chân thật từ trong trái tim của cô út, cô lại không thốt ra được lời từ chối.Thôi vậy, dù sao đây cũng là lần cuối cùng rồi.Giang Miên Miên tự an ủi trong lòng.Hai người ăn cơm xong, lại bắt đầu dạo phố.Giang Trường Phụng biết mẹ cô thích nhất là những đồ lấp lánh phát sáng, vừa hay ở Hongkong này, trang sức bằng vàng đặc biệt nổi tiếng, cô ấy liền mua cho mẹ cô lắc tay vàng, nhẫn vàng, bông tai vàng, dây chuyền vàng, đảm bảo sẽ khiến mẹ cô vui mừng hớn hở.Sáng hôm sau, Phương Trí Viễn lái xe đưa ba người họ đến bến cảng Hong Kong.Bởi vì lần này đi cùng người lớn, Phương Trí Viễn rất yên tâm, ông ấy bận rộn công việc, nên không thể đưa họ đến Thâm Quyến được.“Cô Giang, hai đứa trẻ này tôi xin giao cho cô, chúc mọi người thượng lộ bình an.” Phương Trí Viễn cười vẫy tay với họ.“Được, ông Phương yên tâm, tôi nhất định sẽ đưa chúng trở về an toàn.” Giang Trường Phụng cười nói.“Cậu Phương, chúng cháu sẽ nhớ cậu lắm, chờ sau này cháu có cơ hội, lại đến thăm cậu.” Giang Miên Miên dáng vẻ không nỡ rời đi nói.“Được, Miên Miên, về nhà nhớ học hành chăm chỉ, cố gắng thi vào một trường đại học thật tốt.” Phương Trí Viễn vỗ vai Miên Miên, nhẹ nhàng dặn dò.“Cậu ơi, cháu đi rồi, cậu nhớ bảo trọng.” Úc Thừa đi qua ôm Phương Trí Viễn, giọng điệu có chút miễn cưỡng.“Ừm, được rồi, đi đi.” Trong mắt Phương Trí Viễn cũng tràn đầy sự lưu luyến không nỡ, hai đứa trẻ này đi rồi, chỉ còn lại một mình ông ở đây.Sau khi mấy người từ biệt nhau, liền lên thuyền đi Thâm Quyến.“Cô út, chúng ta trước tiên đi tìm chỗ gọi điện cho cha cháu đi, đã lâu như vậy không liên lạc, chắc họ nhớ cháu lắm.” Giang Miên Miên không hổ là chú Cừu Non được cha mẹ quan tâm chăm sóc, lúc nào cũng luôn nhớ đến họ.“Được, ở bên kia có điện thoại công cộng.” Ánh mắt của Giang Trường Phụng rất nhanh nhẹn, cô ấy chỉ vào một cửa hàng nhỏ cách cảng Hong Kong không xa nói.“Vâng ạ.”Chiếc điện thoại lúc trước Mã Lỗi đưa cho Giang Miên Miên vào trong lục địa không dùng được nữa, bởi trong lục địa vẫn chưa xây dựng trạm phát tín hiệu vô tuyến.Mấy người đi qua đó, Giang Miên Miên thành thục bấm số điện thoại của nhà họ Giang.Chuông kêu lên vài tiếng, đầu bên kia điện thoại mới vang lên âm thanh uể oải của Giang Trường Hải: “Alo, đây là Giang Trường Hải, cho hỏi tìm ai vậy?”“Cha, là con đây.” Xa cách nhiều ngày, nghe thấy giọng nói của cha, Giang Miên Miên vô cùng hưng phấn.“Con gái! Con về rồi ư? Bao giờ con về đến nhà? Cha nhớ con chết mất.” Giang Trường Hải vừa nghe giọng con gái, lập tức lấy lại tinh thần.Giang Trường Phụng nghe thấy tiếng anh trai ở đầu bên kia, bàn tay giữ vali lập tức nắm chặt.Cô ấy rất muốn nghe điện thoại, nói chuyện với anh trai mình một chút.Có điều cô và cháu gái đã bàn kĩ rồi, muốn làm cho anh cả ngạc nhiên, vậy nên cô ấy cũng chỉ có thể tham lam một chút, nghe tiếng anh trai, kiềm chế lại mong muốn của mình.Một bên Giang Miên Miên mặt không biến sắc nói ra lời nói dối thiện chí: “Cha, con đang ở Thâm Quyến, chiều nay bốn giờ máy bay sẽ đến nơi. Cha với mẹ không cần đến đón con sớm quá đâu, khoảng ba giờ từ nhà đi là được.”Thực ra là chuyến bay sáng, cô cố ý nói muộn hơn là để về thẳng nhà cho họ một bất ngờ.“Được, con gái, cha nghe con, cha và mẹ ba giờ bắt đầu xuất phát.” Giang Trường Hải nghe con gái chiều nay sẽ về nhà, vô cùng kích động.Con gái ông đã đi lâu như vậy, trong lòng ông vẫn luôn nhung nhớ không nguôi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận