Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 216. Vụn bánh còn thừa lại

Chân trước Nhị Nha vừa đi, chân sau hệ thống đã nhảy ra ngoài: "Ký chủ, thời gian không còn sớm, nhiệm vụ học tập hôm nay của cô vẫn chưa hoàn thành đâu."
"Biết rồi, biết rồi, bây giờ ta vào học ngay." Giang Miên Miên đã không kháng cự học tập giống như trước nữa, dù hệ thống không nói cô cũng chuẩn bị vào không gian học tập của hệ thống.
Sau khi cô học tập hệ thống lại không biến mất giống như ngày thường: "Ký chủ, cô nhìn học kỳ trước, cô lấy được thành tích tốt như vậy, cha mẹ cô vui mừng vì cô rất nhiều. Tôi cảm thấy hẳn cô nên lợi dụng kỳ nghỉ đông này thật tốt, tốt nhất có thể học xong sách giáo khoa của học kỳ sau trước, để duy trì thiết lập nhân vật thần đồng của cô."
Lời này làm cho trong đầu của Giang Miên Miên hiện lên ngày được khen ngợi đó, khuôn mặt từ hào vui vẻ kiêu ngạo của cha mẹ cô, còn có sự tha thiết mong đợi của các thầy cô giáo.
Vừa nghĩ như thế, thật giống như nếu mình không cố gắng học tập cho thật tốt, thì thật xin lỗi đối với sự trả giá và mong đợi của bọn họ.
Vì vậy cô thoáng do dự một chút, liền sảng khoái gật đầu một cái: "Được, ta học!"
Dù sao sách giáo khoa của lớp bốn cũng không khó khăn gì.
"Được, ký chủ cố gắng lên nha~" Hệ thống vui sướng biến mất.
Nhị Nha cầm bánh óc chó và kẹo mà Giang Miên Miên cho về nhị phòng, cực hiểu chuyện nộp toàn bộ đồ lên cho cha mẹ: "Cha mẹ, đây là bánh óc chó và kẹo Tam Nha cho con."
Giang Trường Hà chỉ nhìn một cái trực tiếp khoát tay: "Mấy đứa ăn đi, cha không thích ăn những thứ này."
Triệu Tiểu Quyên dịu dàng cười một tiếng: "Mẹ cũng không ăn, buổi tối mẹ ăn no rồi, bây giờ ăn không nổi."
Bọn họ làm cha mẹ không có năng lực mua những thứ này cho mấy đứa trẻ, bây giờ nhà anh cả cho Nhị Nha một miếng, sao bọn họ có thể không biết xấu hổ ăn của con gái chứ.
Nhị Nha nhìn cha mẹ không ăn, lại cho Đại Nha, Đại Nha chỉ lấy hai viên kẹo trái cây: "Còn bánh óc chó em và Chiêu Đệ ăn đi."
Ngay cả Lai Đệ nhỏ nhất nhìn thấy hành động của cha mẹ và các chị, cũng theo bản năng bắt chước: "Em cũng ăn kẹo trái cây, không ăn bánh óc chó."
Nhưng đôi mắt của cô bé lại nhìn chằm chằm vào bánh óc chó tản ra mùi thơm kia, còn không khống chế được nuốt một ngụm nước miếng.
Triệu Tiểu Quyên nhìn mấy cô con gái, vì một miếng bánh óc chó mà đẩy qua đẩy lại, trong lòng có chút chua xót.
Từ nhỏ đến lớn mấy cô con gái đều chưa ăn được mấy lần đồ ngọt, chớ nói chi là loại bánh ngọt bánh bích quy một cân mấy đồng.
Trái lại Giang Trường Hà không có cảm giác gì, ông cảm thấy có thể ăn no mặc ấm cũng đã rất hạnh phúc rồi.
Những thứ quà vặt kia, có ăn hay không cũng không quan trọng.
Nhị Nha nhìn người nhà không chịu ăn bánh óc chó, liền xé một miếng nhét vào trong miệng Lai Đệ, sau đó còn dư lại đều cho Chiêu Đệ không ăn cơm tối.
Sau khi đưa bánh óc chó xong, mình thì liếm liếm vụn bánh còn dính lại trên tay.
"Bánh óc chó này ăn thật ngon nha!" Lai Đệ che cái miệng nhỏ nhắn la lên một tiếng, rất sợ hương vị ngọt ngào xốp giòn của bánh óc chó sẽ biến mất, dù là một chút xíu mảnh vụn cũng không muốn bỏ lỡ.
Cho tới bây giờ cô bé chưa từng ăn đồ ăn ngon như vậy, không nở nuốt xuống, cố gắng muốn để bánh óc chó ở lâu trong miệng một lát.
Chiêu Đệ nhìn miếng bánh óc chó còn hơn một nửa trong tay, hương vị ngọt ngào không ngừng bay ra, không khống chế được nuốt một ngụm nước miếng.
Nhưng cô không ăn, mà trực tiếp xé miếng bánh thành mấy miếng nhỏ, cho người nhà mỗi người một miếng.
"Cha, mẹ, chị cả, chị hai, chúng ta cùng nhau nếm thử mùi vị của bánh óc chó đi, chờ sau này chúng ta kiếm được tiền rồi, cũng sẽ mua bánh óc chó về nhà ăn."
Triệu Tiểu Quyên nhìn bánh óc chó trong tay, không nỡ ăn, vẫy tay với Lai Đệ: "Lai Đệ, nào, mẹ cho con ăn."
"Mẹ, con ăn rồi, mẹ ăn đi." Lai Đệ khéo léo lắc đầu một cái.
"Mẹ. Mẹ nhanh ăn đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận