Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 315. Đồng hồ mất rồi 1

Vào một ngày trước sinh nhật Giang Miên Miên, buổi tối lúc tắm rửa cô gỡ đồng hồ bỏ túi ra, đặt trong đống quần áo bẩn mà bà thay ra để tránh nước vào.
Lúc cô tắm xong, cầm quần áo quay về phòng lại không chú ý đến đồng hồ bị rơi xuống đất.
Sáng hôm sau cô chuẩn bị đi học, muốn xem thời gian, vừa sờ vào túi lại thấy trống rỗng, lập tức trở nên hoảng hốt.
Từ sau Úc Thừa tặng cho cô chiếc đồng hồ này, ngày nào cô cũng mang theo nó giống hệt như bảo bối vậy.
Cô cẩn thận nghĩ lại một chút, nhớ đến có khả năng là buổi tối hôm qua lúc tắm rửa đã làm rơi ở trong phòng tắm, cô vội vàng đến phòng tắm tìm nhưng trong phòng tắm không có.
Lại dọc theo sân, cẩn thận tìm khắp mọi nơi cũng đều không tìm được.
Giang Trường Hải trông thấy cô nhíu chặt mày ở trong sân vòng tới vòng lui liền lập tức lo lắng hỏi: "Con gái, con tìm gì thế? Mất gì rồi?"
"Cha, đồng hồ con mất rồi." Giang Miên Miên cực kỳ lo lắng nói.
"Đồng hồ mất rồi? Mất lúc nào? Con có nhớ lần cuối cùng con nhìn thấy nó là lúc nào không?" Giang Trường Hải cũng có hơi căng thẳng hỏi.
Chiếc đồng hồ mà Úc Thừa tặng con gái ông kia tận mấy trăm đồng lận đấy.
Mặc dù gần đây ông kiếm được không ít tiền, nhưng mà mấy trăm đồng cũng không phải là một con số nhỏ, nếu thật sự mất đi ông cũng rất xót.
"Hôm qua lúc tắm rửa con đã đặt nó vào quần áo dơ, con vừa mới tìm vài vòng nhưng cũng không thấy đâu hết."
"Chỉ cần là rớt ở trong nhà chúng ta, vậy chắc chắn không mất được, con chờ chút."
Giang Trường Hải nói xong liền đứng ở trong sân hét lớn: "Thằng hai thằng ba đâu, gọi cả vợ và con của mấy đứa ra hết đây, anh có chuyện muốn nói."
Vừa sáng sớm, người nhà họ Giang đều đang rửa mặt, nghe thấy Giang Trường Hải có việc bọn họ đều hiếu kỳ đi ra.
"Trường Hải, mới sáng sớm la lối gì thế hả?" Trương Quế Hoa từ trong phòng đi ra, không vui hỏi.
"Mẹ, tối qua lúc Miên Miên tắm lỡ làm rơi đồng hồ." Giang Trường Hải lên tiếng giải thích.
Sau khi Giang Trường Hải giải thích với mẹ ông một câu, liền nhìn đông đảo người nhà họ Giang hỏi: "Tối hôm qua mấy đứa có ai nhìn thấy đồng hồ không?"
"Không nhặt được." Giang Trường Hà và Triệu Tiểu Quyên đều lắc đầu nói, bọn họ còn chẳng biết hình dáng cái đồng hồ nó ra làm sao.
Mấy bé gái và hai bé trai cũng đều lắc đầu, mấy đứa nhỏ đến đồng hồ cũng còn chưa được thấy qua chứ đừng nói là đồng hồ bỏ túi.
Tôn Lệ Hà bĩu môi chua chát nói: "Tụi em còn chẳng biết Tam Nha có đồng hồ bỏ túi từ lúc nào."
Trương Quế Hoa lại càng trợn tròn cặp mắt chất vấn: "Thằng cả, Tam Nha nó lấy đồng hồ ở đâu ra? Thứ đồ đó không phải rất đắt đỏ sao? Có phải là mày lại xài tiền bậy bạ mua cho nó không hả?"
"Không phải con mua. Mẹ, đồng hồ bỏ túi này là Úc Thừa tặng cho Miên Miên, cái đồng hồ ấy đắt tiền lắm, mấy trăm đồng lận." Giang Trường Hải nói.
"Cái gì? Mấy trăm đồng, thằng nhãi Úc Thừa kia điên rồi đấy à? Chúng mày điên hết rồi sao? Đồng hồ mấy trăm đồng mà lũ chúng mày cũng dám cho một đứa bé đeo, mẹ thấy tụi mày đều bị mỡ heo làm tâm trí mêm muội hết rồi, giờ mất rồi? Hơn mấy trăm đồng đấy nhé, cái này phải cả một năm tiền lương của mày đấy nhé."
Trương Quế Hoa sau khi nghe Giang Miên Miên làm mất chiếc đồng hồ bỏ túi mấy trăm đồng xong, biểu cảm ấy phải nói là đau lòng nhức óc.
Nếu bà ta sớm biết Giang Miên Miên có đồng hồ quý giá thế kia, bà ta có làm sao thì cũng phải đòi gỡ xuống làm vật gia truyền của nhà họ Giang.
Cả nhà thằng cả này thật đúng là phá của quá mức rồi!
Mà vừa rồi Giang Trường Hải cũng chú ý quan sát sắc mặt của mọi người trong nhà, xem sau khi bọn họ biết được giá tiền của chiếc đồng hồ xong, ngoại trừ kinh hoàng ra thì coi có ai có biểu cảm chột dạ hay không.
Nhưng mà từ tối hôm qua đến sáng ngày hôm nay, trong nhà cũng không có người ngoài ghé qua cho nên chắc chắn là người trong nhà nhặt được!
Bạn cần đăng nhập để bình luận