Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 593 - Mặc áo lông vũ 1



Tô Ngọc Uyển thanh toán tiền. Trong lòng bà đột nhiên cảm thấy rất sảng khoái. Một chút bất an cuối cùng cũng hoàn toàn biến mất.Bà ngẩng đầu ưỡn ngực, hăng hái quay đầu nói với Giang Trường Hải: “Đi, chúng ta về nhà.”“Đợi thêm lát nữa nhé. Vợ, chúng ta đi mua pháo trúc đốt pháo hoa đi. Phóng vào đêm 30 sẽ rất náo nhiệt náo nhiệt.” Giang Trường Hải lôi kéo Tô Ngọc Uyển, chỉ vào quầy bán pháo hoa khác nói.“Được.” Tô Ngọc Uyển biết Giang Trường Hải thích những vật này, cũng không tính ngăn cản.Giang Trường Hải mua rất nhiều pháo trúc đốt pháo hoa. Lúc tính tiền, người bán hàng thấy bọn họ cầm không hết bèn lấy cái sọt sau lưng mình cho bọn họ mượn.Giang Trường Hải sắp xếp hết pháo trúc pháo hoa xong mới hỏi: “Em gái, chỗ này của chúng ta thu thập sạch sẽ gà, vịt rồi sao?”“Anh Giang hôm nay anh đến quá muộn. Hiện tại sắp bước sang năm mới, nhiều người đến mua nguyên liệu lắm. Gà, vịt sớm đã bán hết. Nếu anh không gấp, buổi sáng ngày mai tới sớm một chút.” Người bán hàng giải thích nói.“Không được. Ngày mai anh phải đi làm rồi. Như vậy đi. Em gái, ngày mai phiền em giữ lại con gà giúp anh. Nếu không có gà thì vịt cũng được, giữ lại hai con cá giúp anh. Chờ anh tan tầm qua lấy.” Giang Trường Hải dặn dò nói.“Được. Anh Giang yên tâm. Chờ ngày mai hàng hóa đến, em sẽ giữ lại cho anh trước tiên.” Người bán hàng trực tiếp đáp ứng.“Ừm. Em gái đang vội, chúng tôi liền đi trước.” Giang Trường Hải cõng cái sọt có chứa pháo hoa bên trong, mang theo mấy bộ quần áo đã mua. Một nhà ba người thắng lợi trở về.Ngày hôm sau, Giang Trường Hải tan làm, tới Cung tiêu xã lấy mấy đồ vật mang về. Giang Miên Miên thấy cha cô trở về, cao hứng phấn chấn chạy ra.“Cha, cha khoan thay quần áo. Con có mang theo kiện hàng tới, cha cùng con ra ngoài chuyển đồ đạc vào nha.” Giang Miên Miên chớp đôi mắt to, nói với cha cô.“Kiện hàng gì?” Giang Trường Hải buông đồ vật xuống, hỏi một câu.“Là thứ tốt. Cha chờ một chút sẽ biết.” Giang Miên Miên thần bí nói.“Ôi!!! Con bé này, lại giữ bí mật với cha con sao? Đi thôi. Đi ra ngoài lấy kiện hàng.” Giang Trường Hải vuốt đầu con gái nhỏ, cười nói.“Vợ, anh và con gái ra ngoài một chuyến, lấy ít đồ rồi trở về.” Giang Trường Hải nói vọng vô nhà bếp với Tô Ngọc Uyển đang nấu cơm.“Biết rồi. Đi nhanh về nhanh. Cơm sắp xong rồi.” Tô Ngọc Uyển trong nhà bếp dặn dò.“Yên tâm đi mẹ. Con và cha sẽ mau chóng trở về.” Giang Miên Miên la lớn.Đi bưu điện, Giang Miên Miên báo tên của cô thì có nhân viên công tác lấy ra một kiện hàng rất lớn đi ra.Giang Trường Hải nhìn thấy kiện hàng lớn, sợ con gái cầm không được. Ông vội vàng vươn tay ra nhận.“Ủa, thứ trong này là gì? Sao lại nhẹ vậy?” Giang Trường Hải thấy thứ này lớn như vậy. Ông còn tưởng rằng nó rất nặng. Không nghĩ tới lúc cầm lấy lại nhẹ khiến ông thắc mắc.Giang Miên Miên thấy biểu cảm của cha cô, không nhịn được không phúc hậu bật cười: “Ha ha ha. Đây là quần áo, không có nặng đâu ạ.”“Quần áo?” Giang Trường Hải kinh ngạc hỏi.“Đúng vậy cha. Trước kia không phải con tới thủ đô tìm thợ may, cùng anh ấy hùn vốn mở một cửa hàng may quần áo sao. Mấy bộ quần áo này là do con tự thiết kế rồi nhờ anh ấy làm cho chúng ta đó.” Giang Miên Miên đắc ý nói.“Thật sao? Vậy cha phải trở về xem đồ thiết kế của con gái cha. Đi, chúng ta về nhà thôi. Mẹ của con đang ở nhà đợi chúng ta về ăn cơm.” Giang Trường Hải dùng một tay nhấc quần áo, một tay nắm Giang Miên Miên về nhà.Hai người về đến nhà. Tô Ngọc Uyển đúng lúc nấu cơm xong. Người một nhà cơm nước xong xuôi. Giang Miên Miên đem kiện hàng mở ra, lấy ba bộ áo lông ra.

Bạn cần đăng nhập để bình luận