Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 871 - Các anh của em đâu



Còn lại Trình An vô cùng ân cần chạy tới: “Chị Úc, để em cầm vali giúp chị. Loại việc nặng này sao lại để chị động tay động chân được.”Úc Nhu liền đá vali đi. Cô ấy vừa lòng sờ sờ đầu Trình An khiến mái tóc được chải chuốt tỉ mỉ của cậu trở nên rối tung. Lúc này cô ấy mới cười xán lạn nói: "Trình An, em vẫn là em trai tri kỷ nhất của chị.""Ha ha, đúng vậy. Đúng vậy:" Trình An dùng một tay giữ chặt vali, tay còn lại chỉnh lý đầu tóc của mình, dáng vẻ tức giận nhưng không dám nói.Lúc hai người đang vui đùa, Giang Miên Miên và những người khác cũng đi tới."Tiểu Miên Miên, lâu như vậy không thấy. Em có nhớ chị không?” Úc Nhu hơi khom lưng, cho Giang Miên Miên một cái ôm lớn."Dạ có. Em cũng rất nhớ chị Úc." Giang Miên Miên cũng ôm lại Úc Nhu.Chờ Úc Nhu buông cô ra rồi ngồi thẳng dậy. Úc Thừa mới nhẹ nhàng hô một tiếng: "Chị.""Chị Úc." Ba người Đường Lâm cũng sôi nổi gọi tên.Úc Nhu vào đại học ở nơi khác nên một học kỳ đã lâu không về. Thời gian lâu như vậy, họ rất nhớ cô ấy."A, thật hiếm lạ? Hôm nay sao lại có nhiều người đến đây đón chị vậy? Ngày thường chị không có loại tiếp đón này nhỉ?" Úc Nhu nhếch mày nhìn mấy người bọn họ, ra vẻ kinh ngạc hỏi."Chị Úc, xem chị nói kìa. Lần trước chị về, đúng lúc tụi em có việc phải làm. Chị xem hôm nay tụi em không có việc nên đến đón chị sao?" Trình An cười hì hì nói."Được rồi. Em là người khoác lác nhất." Úc Nhu đảo mắt nhìn Trình An, cười khẽ nói.Mấy người lên xe, Giang Miên Miên ôm cánh tay Úc Nhu, ngưỡng gương mặt nhỏ nhìn cô ấy hỏi: "Chị Úc, em đã bàn với các anh trai. Hôm nay em mời mọi người đi ăn cơm. Chị muốn đi ăn ở chỗ nào? Tùy chị chọn.""Hử? Miên Miên, sao em lại muốn mời mọi người ăn cơm?" Úc Nhu xoa đầu Giang Miên Miên hỏi."Bởi vì các anh chị luôn đối xử tốt và chăm sóc em. Em muốn mời các anh chị ăn một bữa cơm để thể hiện lòng cảm ơn." Giang Miên Miên nghiêm túc giải thích."Miên Miên thật nghe lời. Nhưng hiện tại em còn nhỏ, chuyện mời khách còn có các anh của em lo. Chúng ta cứ chờ ăn là được."Tuy rằng Úc Nhu biết Giang Miên Miên kiếm không ít tiền từ việc may quần áo, nhưng cô ấy luôn cảm thấy gia đình Giang Miên Miên chỉ là gia đình bình thường. Số tiền mà cô kiếm được nên giữ lại cho mình dùng."Chị Úc, chị không biết rồi. Em nói với chị. Hiện tại Miên Miên là người có tiền nhất trong chúng ta. Em ấy và Đường Lâm, còn có anh cả Úc đều là cùng một đẳng cấp. Chị không cần tiếc tiền của em ấy." Trình An thấy Úc Nhu không biết tình huống nên vội vàng giải thích nói.“Cái gì? Thật vậy chăng?” Úc Nhu có chút kinh ngạc nhìn Giang Miên Miên hỏi.Giang Miên Miên ra sức gật đầu: “Dạ, Chị Úc, anh Trình An nói rất đúng. Chị không cần tiếc tiền của em. Lần này em mời, cha me em cũng cho em rất nhiều tiền.”“Nếu như vậy. Vậy chúng ta đi ăn vịt nướng. Khá lâu rồi chị không đi.” Úc Nhu suy nghĩ rồi đề nghị nói.“Được nha, đi ăn vịt nướng thôi. Em cũng muốn ăn.” Trình An cũng vội vàng phụ họa nói.Úc nNhu đề nghị. Những người khác đương nhiên không ý kiến.Giang Miên Miên phất tay nói: “Được. Vậy chúng ta đi ăn vịt nướng.”Hứa Thịnh lái xe hướng đến cửa hàng vịt nướng.Trong xe, Úc Nhu ôm bả vai Giang Miên Miên cười noia: “Miên Miên, chị còn chưa có chúc mừng em thông qua kì thi rồi trở thành tiểu Trạng Nguyên đâu. Em đúng là quá ưu tú!”Tuy rằng biết Miên Miên thông minh, nhưng cô ấy vẫn kinh ngạc với học tập tốc độ của đối phương. Cô mới mười một tuổi đã học xong trung học cơ sở, vẫn là Trạng Nguyên trẻ tuổi nhất.

Bạn cần đăng nhập để bình luận