Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 701 - Bác gái của tôi đã biết tin



Tô Uyển Đình thấy không thể lấy bản thân ra so được. Bà ta chớp mặt, lại bắt đầu lôi con cái ra khoe khoang: “Uyển Ngọc, em không biết nha. Cháu trai và cháu gái của em, hai đứa nhỏ này thật ra rất thông minh giống chị. Từ nhỏ, bọn nhỏ đã biết đọc sách. Lúc đi học thì mỗi lần thi cử trong lớp, hai đứa nhỏ không phải lấy hạng nhất thì cũng là hạng nhì. Giáo viên trong lớp của bọn nhỏ thích muốn chết. Mỗi lần mở cuộc họp phu huynh đều khen ngợi hai đứa nhỏ trước toàn thể người lớn.”Tô Uyển Đình đắc ý dạt dào nói, vô cùng có lòng tin con gái của đối phương khẳng định không thể so với con cái của mình!Trên một ngọn núi nhỏ hẻo lánh kia, trẻ em có thể được giáo dục tốt sao?Giang Trường Hải vừa nghe, lập tức vui vẻ: “Chị, hai đứa nhỏ nhà chị đều thi được hạng nhất. Trường học có phát tiền thưởng không?”“Tiền thưởng? Cái này thì không có. Trường học của bọn chúng chỉ phát thêm tiền thưởng cho người đứng đầu khối.” Tô Uyển Đình không hiểu tại sao Giang Trường Hải lại hỏi như vậy. Bà ta chỉ nghĩ ông chưa vào xã hội, nghe thấy tiền liền sáng mắt, thuận miệng giải thích.“Như vậy sao. Chị cả, vậy chỉ phải kêu hai đứa nhỏ nỗ lực lên, tranh thủ giật được hạng nhất toàn khối để lấy được tiền thưởng nha.” Giang Trường Hải trân thành đề nghị.Tô Uyển Ngọc nghe chồng mình nói xong liền hiểu ý của ông. Bà hé miệng cười, cũng không định ngăn chồng bà giúp bà trêu chọc chị họ của bà.Tô Uyển Đình vừa nghe Giang Trường Hải nói ra những lời không biết trời cao đất rộng, lập tức dựng thẳng lông mày nói: “Trường Hải, em là người nông thôn. Em không biết tình hình thực tế trong trường học của bọn chị ở Hải Thành là bình thường. Trường học trong thành phố này, mỗi lớp có bốn mươi đến năm mươi học sinh, mỗi khối có bốn lớp. Em có biết muốn đứng đầu khối có bao nhiêu khó khăn không?”“Rất khó sao?” Giang Trường Hải như cảm thấy khó hiểu mà hỏi.“Đương nhiên là rất khó rồi.” Tô Uyển Đình nói chắc như đinh đóng cột.Giang Trường Hải nhếch mày, càng vui mừng: “Vậy sao? Con gái của em từ khi đi học, mỗi cuộc thi đều giành được hạng nhất toàn khối. Thì ra đứng đầu khối lại khó vậy sao? Em còn tưởng nó rất là đơn giản nha.”Lúc ông nói lời này, giọng nói không lớn nhưng lại đảm bảo mỗi người trong phòng đều nghe thấy.Tô Uyển Đình nghe xong, lập tức phản đòn: “Trường Hải, một khối trong địa phương nhỏ của các em thì có bao nhiêu học sinh. Dù có được hạng nhất toàn khối cũng không có gì ghê gớm. Điều đó chỉ thể hiện trình độ của bọn nhỏ trong trường học kia của các em không cao thôi.”“Không giống với hai đứa nhỏ nhà chị. Mấy ngày trước, bọn nhỏ vừa tham gia cuộc thi viết văn cấp thành phố. Cả hai đều giành được giải nhất ở hạng mục tuổi tác của chúng, còn lấy một đống giấy khen về đưa chị. Từ khi hai đứa nhỏ bắt đầu đi học, cả hai không biết đã cầm bao nhiêu giấy khen về đưa chị rồi. Tường nhà chị không đủ để dán hết chúng lên.” Tô Uyển Đình nhìn như là đang kể khổ, thật ra là đang khoe.“Thật sao? Giải nhất cuộc thi văn cấp thành phố sao? Ngược lại cái này con gái em không bằng rồi. Thành tích tốt nhất của con gái em cũng chỉ là giải nhất cuộc thi văn cấp trấn thôi.” Giang Trường Hải lắc đầu, gương mặt đầy tiếc nuối nói.Tô Uyển Đình nghe Giang Trường Hải nói xong lập tức đắc ý. Bà ta nghĩ trong thôn Thạch Kiều sao có thể bồi dưỡng ra nhân vật lợi hại gì?Tuy là bản thân không sánh bằng Tô Uyển Ngọc, nhưng con cái của bà ta khẳng định là giỏi hơn con của bà.Giang Trường Hải nói tiếp: “Mà con gái của em tuy chỉ được giải nhất trong cuộc thi viết văn cấp trấn, nhưng bài viết của con bé lại được đăng trong báo chí cả nước. Chị hai, bác cả, bác gái cả, anh cả, anh rể, mọi người đã đọc qua chưa? Chính là cuốn sách tên《Tương lai của tổ quốc》”“Cái gì? Người viết ra cuốn sách đó là con gái em sao?” Tô Uyển Đình nghe xong, lập tức hoảng sợ nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận