Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 640 - Không thiếu tiền xài



“Dạ, chú Giang, chú nói đi ạ.” Úc Thừa làm ra dáng vẻ rửa tay lắng nghe.“Là thế này, mấy hôm trước khi chú đi Hải Thành, chú thấy ở đó bắt đầu quanh minh chính đại kinh doanh rồi, hơn nữa người mua hàng cũng rất nhiều, gần như là không có ai quản cả, chú cũng muốn đi đến Hải Thành nhập vào ít thứ mang về bày bán vỉa hè, đến lúc đó chắc chắn kiếm được rất nhiều tiền, cháu cảm thấy suy nghĩ của chú thế nào?” Giang Trường Hải trịnh trọng hỏi.Giang Trường Hải cảm thấy mặc dù tuổi của Úc Thừa không lớn lắm nhưng mà hoàn cảnh cậu sinh sống và những người cậu tiếp xúc đều không tầm thường, cho nên chắc chắn biết nhiều hơn người dân bình thường như ông.Quan trọng nhất là cậu có một người ông nội làm thủ trưởng, ông Úc chắc chắn rõ ràng thái độ của bên trên với việc mua đi bán lại này.Nghe vậy, biểu cảm của Úc Thừa cũng nghiêm túc: “Chú Giang, nếu chú tin con, vậy thì con nói thẳng với chú, con cảm thấy suy nghĩ này của chú có chút khó mà được, theo như con biết, trước mắt bên trên vẫn chưa ra văn bản cho phép buôn bán vật liệu tư nhân đâu, mặc dù bây giờ không có nghiêm bắt nghiêm trị như trước, nhưng mà bây giờ chuyện bày hàng vỉa hè, buôn bán này vẫn còn nằm trong phạm vị đầu cơ trục lợi.“Nhưng mà bên Hải Thành kia lại buôn bán khắp nơi, chú ngây người ở đó đã mấy ngày, cũng không thấy có người quản mà.” Giang Trường Hải không hiểu nói.Úc Thừa lắc đầu: “Chú Giang à, chuyện này là có nội tình, sở dĩ thủ đô và Hải Thành không có người quản là vì ở bên kia người bày bán vỉa hè, buôn bán quá nhiều, hơn nữa những người bọn họ đều thúc đẩy kinh tế địa phương phát triển cực lớn, bên trên do thấy được chỉ tiêu này mới không ra tay quản nghiêm, dù sao pháp luật cũng không có trách phạt nhiều người mà.”“Nhưng mà chỗ của chú Giang lại không giống vậy, chú phải biết, súng bắn chim đầu đàn, nếu như chú làm quá lớn, cán bộ địa phương rất có thể sẽ lấy chú ra làm gương, giết cảnh cáo. Nhưng mà nếu mà bọn chú chỉ buôn bán nhỏ, bán chút rau cải trong ruộng nhà mình, vậy thì cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.”Giang Trường Hải nghe cậu nói có lý có căn cứ như vậy, mặc dù trong lòng ông cảm thấy thật đáng tiếc vì không được buôn bán, nhưng mà ông vẫn nghe lọt lời của Úc Thừa.Bây giờ nhà bọn họ không thiếu tiền xài, ông cũng không cần phải mạo hiểm chuyện đó, dù sao an toàn vẫn là quan trọng nhất.“Được rồi, chú biết rồi, vậy trước hết chú sẽ không làm mấy thứ này.” Giang Trường Hải lắng nghe lời đề nghị của Úc Thừa, gật đầu nói.Úc Thừa thấy Giang Trường Hải thất vọng như vậy, lập tức an ủi: “Chú Giang à, chú cũng đừng có thất vọng quá, bây giờ thái độ của mấy thành phố lớn với việc mua đi bán lại cũng đã thay đổi, chú đợi thêm mấy năm nữa, đợi văn kiện liên quan đưa xuống, tình hình ổn định thì lại buôn bán cũng không muộn. bây giờ chú cứ như âm thầm mua đi bán lại như lúc bình thường, chỉ cần chú không làm quá rêu rao ra ngoài thì gần như không có việc gì.”“Được rồi, nhóc Úc, chú biết nên làm thế nào rồi, tụi mình cũng đi ra lâu rồi, vào nhà đi.” Giang Trường Hải ôm lấy vai Úc Thừa, hai người trở về nhà.Sau khi trở về nhà, đám người Giang Trường Hải lại xem tivi một lúc, thấy thời gian cũng không còn sớm, liền chuẩn bị rửa mặt đi ngủ.Hồi sáng khi Tô Uyển Ngọc thấy Úc Thừa dắt theo ba người bạn nhỏ tới thì bà đã dành thời gian ra để thu dọn một căn phòng trống khác.Chăn nệm bên trong đều là do dám người Giang Trường Hải cùng mua ở Cung tiêu xã lúc mới mua nhà, tất cả đều là đồ mới.Khi thời tiết tốt, Tô Uyển Ngọc cũng sẽ lấy ra ngoài phơi, cho nên trải lên là người có thể trực tiếp ngủ.Lúc tối, khi chuẩn bị ngủ, mấy người thiếu niên liền chia ra, hai người Đường Lâm và Hứa Thịnh ở phòng khách, Trình An ở trong phòng của Úc Thừa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận