Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 512. Thật xinh đẹp

Giang Miên Miên cũng hơi kích động, phải biết là ở xã hội hiện đại, có tiền cũng chưa chắc đã mua được nhân sâm trăm năm đâu.
“Cha, nhân sâm trăm năm là đồ quý hiếm đó. Hay là chúng ta hỏi anh Úc có cần không trước đó? Ông Úc già rồi, chắc là trong nhà cũng có cất trữ nhân sâm, dù sao miếng ngon không thể để người ngoài hưởng mà.” Giang Miên Miên đề nghị.
“Đúng, Miên Miên nói rất đúng. Nơi thủ đô có nhiều kẻ có tiền, chắc chắn cũng có nhiều người biết nhìn hàng.” Giang Trường Hải gật đầu đồng tình.
“Được, vậy mai chúng ta gọi điện hỏi anh Úc.”
“Con gái, chuyện này không thể chậm trễ được. Chúng ta gọi Úc Thừa bây giờ luôn đi. Nếu thằng bé không cần thì ngày mai cha qua tiệm thuốc Đông y hỏi. Chúng ta không biết cách bảo quản nhân sâm, lỡ như qua một thời gian dài thì không đáng tiền nữa.” Giang Trường Hải hơi gấp gáp nói.
Giang Miên Miên nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, thấy bây giờ cũng chưa hẳn là muộn, thế là gật gật đầu, “Được, cha mẹ, vậy chúng ta tới cung tiêu xã gọi điện thoại.”
“Con gái, lần này chúng ta không tới cung tiêu xã gọi mà tới xưởng mượn điện thoại.” Giang Trường Hải đột nhiên nói.
“Vì sao?” Giang Miên Miên vô thức hỏi một câu.
“Cung tiêu xã có người qua lại. Lỡ như lúc chúng ta nói chuyện bị người khác nghe thấy, mà người đó lại nổi lòng tham, tới nhà ta trộm nhân sâm thì sao giờ?” Giang Trường Hải cẩn trọng nói.
“Được, nghe cha hết ạ.”
Giang Trường Hải đậy nắp nhân sâm thật kỹ, sau đó lại khóa kín cửa phòng lại. Sau đó ông mới dẫn vợ con tới xưởng vận chuyển.
Xưởng vận chuyển có người trực ca đêm. Lúc họ tới thì công nhân trong xưởng mới ăn cơm tối xong, bước ra từ nhà ăn. Nhìn thấy mấy người Giang Trường Hải, họ đều chào hỏi.
“Ui, sao Trường Hải tới thế? Còn dẫn vợ con theo nữa?”
“Ha ha, gọi điện cho họ hàng ấy mà.” Giang Trường Hải gật đầu chào hỏi họ, cười ha hả đáp.
Mấy người đi tới bộ hậu cần, Giang Trường Hải nói vài câu với nhân viên tạp vụ, nhân viên mới mở cửa ra cho họ đi vào.
“Trường Hải, ông cứ từ từ mà gọi nhé, gọi xong thì qua phòng kia gọi tôi.” Trước khi đi, nhân viên tạp vụ còn dặn dò.
“Được được. Cảm ơn, hôm nào tôi mời ăn cơm.”
Sau khi người đó đi rồi, Giang Miên Miên mới bấm số điện thoại nhà Úc Thừa.
“A lô, tìm ai?” Giọng nói lạnh nhạt của Úc Thừa vang lên.
Giang Miên Miên: “Anh Úc, là em, Miên Miên nè.”
“À, là Cừu Non à.”
Giọng điệu Úc Thừa chớp mắt đã không còn lạnh lùng nữa. Cậu đưa tay ra nhìn đồng hồ hỏi: “Muộn vậy rồi mà em còn gọi điện, có chuyện gì không?”
“He he, có chuyện tốt muốn báo anh biết đó. Hôm nay cha em đào được một củ nhân sâm dại cực lớn ở sau núi. Em muốn hỏi thử anh có cần hay không á?” Giang Miên Miên cười hì hì hỏi.
“Nhân sâm dại?” Úc Thừa nhíu mày, hiện tại nhân sâm dại là một vật quý hiếm, ở kinh đô có rất nhiều người muốn.
“Đúng, nhân sâm dại, cực kỳ lớn luôn, còn tươi mới, dính cả đất đấy.” Giang Miên Miên cẩn thận miêu tả.
Úc Thừa suy nghĩ một lát rồi nồi: “Miên Miên, em đợi anh chút, để anh gọi hỏi Đường Lâm xem cậu ta có cần hay không. Mùng tám tháng sau tổ chức tiệc mừng thọ bảy mươi tuổi của ông nội Đường Lâm mà cậu ta còn chưa biết nên tặng gì. Cuộc gọi này của em có thể giải quyết vấn đề cho cậu ta rồi.”
“Tốt quá. Vậy anh Úc hỏi anh Đường Lâm đi. Em đọc số điện thoại cho anh, anh nhớ kỹ rồi lát gọi về cho em nha. Em ở đây đợi anh.” Giang Miên Miên phấn khởi nói, trùng hợp quá đi mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận