Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 614 - Tất cả đều trắng trợn



Giang Trường Hải không để cho bà nhận lấy: “Không sao, không mệt, vất vả kiếm tiền chút cũng được, đi thôi, vợ, đi về nhà.”Về đến nhà, ông đem đồ vật cất kỹ, sau đó ngồi trên ghế sô pha, thở dài nhẹ nhõm.Tô Uyển Ngọc: “Để em lấy anh ly nước.”Giang Miên Miên đang trong không gian học tập của hệ thống, nghe được âm thanh của cha mình cũng lập tức chạy ra, vui vẻ đi đến: “Cha, cha về rồi, con rất nhớ cha.”“Con gái nhỏ của cha, cha cũng nhớ con lắm.” Giang Trường Hải ôm Giang Miên Miên vào lòng, hôn lấy hôn để, cười ha hả.“Cha, cha mệt không, để con bóp vai cho cha nha.” Giang Miên Miên nói xong liền quỳ lên ghế sô pha, dùng hai tay nhỏ của mình ra sức đấm bóp bả vai cho Giang Trường Hải.“Cha thấy dùng sức như vậy được chưa?”“Được lắm được lắm. Con gái yêu của cha vừa giỏi vừa chu đáo quá.” Giang Trường Hải nheo mắt, vẻ mặt đầy thoải mái hưởng thụ.Nhưng chỉ để cho Giang Miên Miên làm một lát, sau đó cười rồi kéo cô tới sô pha: “Được rồi con gái, cha không mệt, nào, ngồi xuống đây chúng ta nói chuyện.”Tô Uyển Ngọc đi vào nhà bếp rót cho ông một ít nước, đưa tận tay, quan tâm hỏi: “Anh Hải, anh có đói bụng không? Em làm ít đồ ăn cho anh.”“Vợ, đừng làm nữa, em cũng ngồi xuống đây, chúng ta trò chuyện.” Giang Trường Hải vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình.Chờ Tô Uyển Ngọc ngồi xuống, Giang Trường Hải mặt mày hớn hở kể cho hai mẹ con nghe về chuyến đi Hải Thành lần này.“Vợ, con gái, hai người không biết đó thôi, lần này anh đi Hải Thành, phát hiện bên đó có biến lớn! Trước đó anh đi nhập hàng, bên kia còn cẩn thận giao dịch, lúc anh vừa đi thì thấy mấy người bên đó bắt đầu làm ăn trắng trợn.”“Thật không? Vậy bên Hải Thành không có ai quản lý à?” Tô Uyển Ngọc nghe xong kinh ngạc hỏi.Giang Trường Hải gật đầu: “Đúng vậy, bên đó kinh doanh nhiều lắm, căn bản là không có ai quản. Với cả so với trước kia thì phồn hoa hơn rất nhiều, người mua cũng nhiều, mà những người nhập hàng như anh lại càng nhiều hơn. Những người bán hàng bên kia thấy đông khách mua, để thu hút được nhiều khách đến hơn thì liền hạ giá thành sản phẩm xuống, lần này nhập hàng giá rẻ hơn rất nhiều nên cũng lời nhiều hơn trước.”Nói xong, Giang Trường Hải cũng xúc động: “Ngày nào cũng nhiều người tới mua như vậy, những người bán chắc cũng bội thu.”Ông nhìn mà có chút ghen tị.“Họ làm ăn dựa vào lượng khách nên kiếm được nhiều tiền hơn chúng ta, chẳng qua là, anh Hải, nếu dựa theo lời anh nói thì không lẽ mặc kệ cho bọn họ đầu cơ trục lợi à? Nhà chúng ta có lẽ về sau sẽ không cần phải lén lút kiếm tiền như vậy nữa?” Tô Uyển Ngọc có chút kích động.“Anh cũng nghĩ chắc chắn là chính sách phía trên đã được thay đổi, sau này những người làm ăn buôn bán cũng sẽ không bị bắt nữa, bằng không thì những người ở Hải Thành làm sao mà dám hiên ngang vậy được.” Giang Trường Hải cực kỳ chắc chắn.“Nếu thật thì tốt quá, như vậy thì từ nay về sau em cũng không lo anh sẽ xảy ra chuyện.” Tô Uyển Ngọc vô cùng vui vẻ.Giang Trường Hải “ừm” một tiếng, sau đó theo bản năng mà hạ thấp giọng: “Vợ, anh có một ý tưởng, bây giờ nhập hàng từ Hải Thành đã dễ dàng hơn rồi, người dân trong trấn đều nói hàng từ Hải Thành rất tốt, anh nghĩ hay là chúng ta tự mình làm ăn, mua hàng số lượng lớn từ Hải Thành rồi mang về bán, chắc chắn sẽ kiếm được tiền nhiều hơn cả lão Ngưu hiện tại.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận