Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 1129 - Không có chỗ tìm lý



Giang Trường Hải sau khi đóng xong rương hành lý, nói với hai người vẫn đang bận thu dọn đồ đạc: "Con gái, vợ, đợi sau khi thu dọn đồ đạc xong hết, ngày mai chúng ta về nhà ở vài ngày nhé, nếu không đến thủ đô rồi muốn trở về thì lại phải chờ đến sang năm."Tô Uyển Ngọc đương nhiên cũng không có ý kiến gì với chuyện này: "Được chứ anh Hải, đúng lúc đem gạo, đậu nành, thịt thà đem về cho mẹ và mọi người luôn.""Những thứ này em không phải để ý đến đâu, cứ để anh làm là được." Giang Trường Hải nói xong liền vào phòng bếp đem hết tất cả mọi thứ có thể xài được đều xếp vào.Lúc về lại thôn Thạch Kiều, tay xách theo rất nhiều túi đồ."Ông nội, bà nội, tụi con về rồi đây." Giang Miên Miên vừa vào nhà liền ngọt ngào hô to.Nhà họ Giang vừa ăn cơm xong, đang ở trong phòng tán gẫu, nhìn thấy tụi bọn họ về, trên gương mặt cụ nhà ngay thức khắc nở nụ cười tươi tắn.Cụ nhà để Giang Miên Miên ngồi cạnh mình, duỗi tay ôm lấy cô, ánh mắt đầy hiền hậu nói: "Miên Miên về rồi đấy à, đồ đạc đã thu dọn xong xuôi cả rồi chứ? Lúc nào đến thủ đô vậy?"Cụ nhà chỉ vừa hỏi xong, Giang Trường Hải cũng xách đồ đi vào, ông đặt đồ xuống bàn, tiếp lời: "Mẹ, ngày kia là tụi con đi rồi, vé tàu cũng đã mua xong cả rồi. Những thứ này đều là những thứ tụi con không mang theo được nên mang về hết cho mọi người ăn đấy."Cụ nhà nhìn sơ qua gạo, mì, ngũ cốc và dầu ăn mà bọn họ mang về, lần đầu tiên không thấy vui vì được hời."Thời gian trôi nhanh thật đấy, mới đó thôi mà đã hết kỳ nghỉ hè rồi, cũng không biết lần sau mấy đứa trở về là khi nào nữa." Cụ nhà nhìn con trai, cháu gái, rầu rĩ nói.Giang Trường Hải ngược lại lại không tâm trạng ưu tư, ông hào sảng ngồi xuống ghế nhìn cụ nhà: "Mẹ, chuyện này có gì mà không biết chứ. Đợi Miên Miên nghỉ đông thì chẳng phải là tụi con về ngay rồi hay sao."Giang Miên Miên thấy bà nội cô không nỡ xa tụi cô, trong lòng cô cũng có chút không thoải mái, bọn họ ở lại quê nhà hai ngày, cô chỉ luôn kề cận cụ nhà, hy vọng có thể ở bên cạnh bà được nhiều hơn.Thời gian hai ngày, chẳng mấy chốc đã vụt qua. Sáng ngày hôm ấy, cả nhà Giang Trường Hải ăn cơm xong chuẩn bị rời đi."Miên Miên, đến thủ đô thì phải chuyên tâm học hành, nếu có ai bắt nạt cháu nhớ phải nói với cha mẹ nhé, đừng có chuyện gì cũng giấu." Cụ nhà cầm tay Giang Miên Miên không yên tâm dặn dò."Miên Miên, vào đại học đã là người lớn rồi, phải chăm sóc bản thân cho tốt. Tương lai của nhà họ Giang chúng ta đều trông chờ vào cháu hết cả đấy.""Vâng ông nội bà nội, cháu biết rồi. Ông bà cứ yên tâm nhé, cháu sẽ làm vậy ạ." Giang Miên Miên nhìn ông bà, nghiêm túc gật đầu đồng ý."Trường Hải, Uyển Ngọc, chăm sóc tốt cho Miên Miên nhé. Rảnh rang thì phải gọi điện thoại về nhà nhiều hơn." Cụ nhà đưa tay Giang Miên Miên trao lại cho hai vợ chồng Giang Trường Hải."Con biết mà mẹ. Mẹ đừng lo lắng, không sao đâu mà, thủ đô cách chúng ta cũng không xa, xem mọi người kìa, cứ làm như tụi con ra nước ngoài không bằng." Giang Trường Hải thấy ông bà không yên tâm như thế, cố ý khuấy động bầu không khí.Quả nhiên, ông vừa nói thế, cụ nhà ngay lập tức liền rời đi sự chú ý, hung dữ trừng mắt nhìn ông: "Cái đứa trời đánh này, không đứng đắn được một ngày nào hết. Đến thủ đô, đất khách quê người, kết giao với người ta thì chú ý một chút, đừng tùy tiện, không biết xấu hổ như thế. Đến lúc đó chịu thiệt thòi, không có chỗ mà tìm lý đâu đấy."Cụ nhà biết tính nết đứa con trai này của mình, nói tới nói lui lặp đi lặp lại nhiều lần.

Bạn cần đăng nhập để bình luận