Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 262. Không ôm con nổi

“Sao con gái cha lại thông minh vậy nè!”
Người một nhà vừa trò chuyện vừa đi đến phòng bảo vệ, nói rõ ý đồ.
Người gác cửa liếc nhìn hai mẹ con Giang Miên Miên, thầm nghĩ đồng chí nam này thật có phúc, có được cô vợ và con gái xinh đẹp như vậy, ngoài miệng lại giải quyết việc chung mà nói: “Đồng chí à, không phải tôi làm khó anh, chỉ là xưởng của chúng tôi có quy định, những người không có nhiệm vụ không được phép vào xưởng, anh chỉ có thể tự đi vào thôi.”
“Được, đồng chí, vậy tôi có thể để vợ và con gái tôi ở trong chòi của anh chờ tôi được không? Bên ngoài lạnh lắm.” Giang Trường Hải vừa nói vừa móc điếu thuốc từ trong túi ra, làm ra vẻ anh em tốt đưa cho người gác cửa.
Thuốc lá này là thuốc lá giá rẻ mà Giang Trường Hải cố ý mua ở Cung tiêu xã, ông không có hút thuốc nhưng mà khi ông ra ngoài làm việc, giao thiệp với người thì thuốc là chính là bước đi đầu tiên đó.
Người gác cửa cười nhận lấy điếu thuốc, cực kỳ sảng khoái nói: “Được chứ, chuyện có to tát gì đâu.”
“Cảm ơn nhà đồng chí.” Giang Trường Hải nói cảm ơn, rồi nói với con gái: “Hai mẹ con chờ cha ở đây, lát nữa cha sẽ quay lại.”
“Dạ, anh Hải, anh không cần lo cho tụi em đâu, lát nữa anh phải thể hiện tốt một chút nha, em và con gái có thể lên trấn trên hay không đều dựa hết vào anh đó.” Tô Uyển Ngọc chớp mắt với Giang Trường Hải, dùng sắc đẹp cổ vũ ông cố lên.
Giang Miên Miên nắm chặt quả đấm với cha cô: “Cha, con tin cha chắc chắn làm được mà.”
Giang Trường Hải nhìn vợ và con gái, cười một tiếng, ngẩng đầu đầy tự tin nói: “Hai người cứ yên tâm đi, bảo đảm cho hai người có cuộc sống tốt trên trấn trên.”
Anh em tốt của Úc Thừa đã đánh tiếng với xưởng trưởng ổn thỏa rồi, bây giờ nghe nói người tới, ông ta đích thân ra tiếp đón.
Xưởng trưởng xưởng vận chuyển là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, đeo mắt kính nho nhã, nhìn Giang Trường Hải rất là thân thiện: “Chào đồng chí, tôi là xưởng trưởng xưởng vận chuyển, tôi họ Sở.”
“Chào xưởng trưởng Sở, tôi tên là Giang Trường Hải, ngài cứ gọi tôi là Tiểu Giang là được.” Giang Trường Hải cực kỳ khách sáo nói.
Xưởng trưởng Sở thấy vóc người Giang Trường Hải cân đối, nói chuyện cũng không sợ đầu sợ đuôi, ấn tượng đầu tiên về ông cũng không tệ.
“Ừ, Tiểu Giang, không biết, cậu có biết chữ không ha? Có biết tính toán cơ bản không?” Xưởng trưởng Sở dịu dàng hỏi.
“Phần lớn chữ thường dùng tôi đều biết hết, chỉ là không biết viết quá nhiều, tính toán cơ bản tôi cũng biết, ngài cứ yên tâm.” Giang Trường Hải cố gắng thể hiện bản thân.
“Được, vậy ngày mai cậu có thể tới làm việc.”
Bởi vì bên thủ đô đề cử giới thiệu, xưởng trưởng cũng không hỏi thêm gì nhiều, thấy điều kiện cơ bản cũng phù hợp liền trực tiếp quyết định xong.
“Ôi, tốt quá, vô cùng cảm ơn ngài, sáng sớm mai tôi sẽ tới đây.” Giang Trường Hải liền vội vàng nói.
Giang Trường Hải không ngờ chuyện này lại thuận lợi đến vậy, qua thái độ của xưởng trưởng với ông, ông có thể nhìn ra được mặt mũi của Úc Thừa lớn đến nhường nào.
Khi đi ra khỏi phòng làm việc của xưởng trưởng, dưới chân Giang Trường Hải như có gió, không kịp đợi mà muốn chia sẻ chuyện vui với vợ và con gái.
“Mẹ, cha con ra rồi kìa.” Giang Miên Miên nằm ở bên cửa sổ, thấy Giang Trường Hải, cô hưng phấn kéo cánh tay Tô Uyển Ngọc.
Tô Uyển Ngọc thấy trên mặt người đàn ông của mình không nén được nụ cười thì cũng biết chắc chắn ông đã được thông qua rồi.
Quả nhiên, Giang Trường Hải vừa vào cửa phòng bảo vệ liền ôm Giang Miên Miên, nâng thật cao hai cái, vốn ông định nâng thêm nữa như mà cân nặng của con gái ông không cho phép ông thể hiện tình yêu của cha.
“Ui cha, con gái à, con lại béo rồi, con mà béo nữa là cha không ôm nổi con đâu.” Giang Trường Hải để Giang Miên Miên xuống, xoa cánh tay, cố ý ghẹo cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận