Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 446. Đừng đánh tôi 3

“Ý của con chính là để cậu ta cút đi.” Úc Thừa chỉ vào Úc Duệ Hiên, không hề che giấu sự chán ghét của mình.
Mình đưa Cừu Non đến đây chơi mà mình lại không bảo vệ tốt cho cô ấy, lại còn để Úc Duệ Hiên đánh người ở ngay dưới mí mắt mình, điều này khiến cho cậu vô cùng áy náy trong lòng.
Cậu thấy Giang Miên Miên sợ sệt Úc Thừa Hiên, làm sao cậu có thể để cô tủi thân, ăn cơm cùng bọn họ chứ?
“Con còn thái độ gì thế hả?” Úc Hoa Huân hơi bất mãn với đứa con trai cả đang gây sự của mình, mấy đứa nhỏ chỉ là đùa nghịch với nhau thôi, Duệ Hiên cũng đã giải thích rồi mà cậu vẫn không tha thứ.
Nhìn thấy hai cha con lại sắp cãi nhau, ông cụ vẫn luôn yên lặng không hé răng mới trầm giọng mở miệng nói: “Được rồi, hôm nay là sinh nhật của Tiểu Thừa, do thằng bé quyết định, các con đi về đi.”
Lời nói này của ông cụ Úc thật sự có hơi bất công.
Tuy rằng ông lão đều thích hai người cháu, nhưng cháu trai lớn không có mẹ, lại được mình nuôi lớn, tính cách còn giống mình cho nên ông lão cưng chiều hơn.
Hơn nữa, với tính cách của cháu trai lớn, nếu không cho nhà con trai đi về thì cháu trai cả thật sự có thể sẽ dẫn cô bé bỏ đi mất.
“Cha…” Úc Hoa Huân bất mãn kêu lên.
Việc này mà truyền ra ngoài thì mặt mũi của ông ta biết để đâu chứ?
Ông cụ khoát tay không cho ông ta từ chối, nói: “Đi về đi.”
“Hoa Huân, nếu Tiểu Thừa không muốn nhìn thấy chúng ta vậy thì chúng ta vẫn nên đi về thôi.” Chu Yến Vũ giả vờ bày ra dáng vẻ nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, ôm vai con trai nói.
Úc Hoa Huân trừng mắt lườm Úc Thừa một cái, đè nén lửa giận nói với ông cụ: “Cha, chúng con về trước.”
Chờ sau khi một nhà ba người kia đi khỏi, sắc mặt của Úc Thừa vẫn rất tệ.
Ông cụ cũng không quan tâm cậu, ánh mắt vừa dịu dàng lại vừa giống như là nhìn thấu tất cả nhìn về phía Giang Miên Miên: “Miên Miên, con có đau không?”
Nghe vậy, Úc Thừa cũng lập tức nhìn sang với vẻ ân cần lo lắng.
Giang Miên Miên lặng lẽ nuốt nước bọt, thành thật lắc đầu: “Không ạ, cậu ấy không có đánh con.”
Ôi mẹ ơi, hình như ông cụ nhìn thấu mánh khóe nhỏ của mình rồi.
“Vậy là tốt rồi.”
Lúc này ông cụ mới vỗ bả vai của Úc Thừa: “Được rồi, Tiểu Thừa, nam tử hán đại trượng phu, không nên nhỏ nhen như vậy, con cũng đánh cũng đuổi người ta đi rồi, vui lên nào. Đi lấy dầu hoa hồng ra bôi lên mặt Miên Miên đi.”
Úc Thừa mấp máy môi, không nói gì chỉ kéo Giang Miên Miên đi bôi thuốc.
Cậu biết ông nội muốn cậu và Úc Duệ Hiên hòa thuận với nhau để về sau giúp đỡ nhau, nhưng đây là chuyện không bao giờ có thể thực hiện được.
Sau khi đi xa rồi, Giang Miên Miên mới kéo Úc Thừa xuống nhỏ giọng nói vào tai cậu: “Anh Úc, anh không cần lo lắng đâu, thực ra vừa rồi Úc Duệ Hiên vốn dĩ không đánh được em, em còn đánh cậu ta mấy cái cơ.”
Vừa nói cô vừa quơ quơ nắm tay nhỏ của mình với vẻ mặt đắc ý.
Nghe vậy, đôi lông mày đang nhăn lại của Úc Thừa mới giãn ra, nhưng cậu nói với vẻ không đồng ý: “Cừu Non, em làm như vậy rất mạo hiểm, lần sau không được làm như thế nữa.”
Úc Duệ Hiên dù sao cũng là con trai, lại lớn hơn cô, nếu như cậu ta phản ứng nhanh hơn thì Cừu Non nhất định là sẽ bị đánh.
“Anh Úc, anh cứ yên tâm, em không ngốc đâu, trước khi đánh cậu ta em đã tính toán trước rồi. Phòng này cũng không lớn lắm, chỉ cần em hét to một tiếng thì chắc chắn mọi người sẽ đến xem, sao em có thể để cho cậu ta có cơ hội đánh em được chứ.” Gương mặt Giang Miên Miên hiện vẻ gian xảo.
Úc Thừa nhìn dáng vẻ này của cô, không còn cách nào khác đành cười, không biết tại sao cậu lại thấy cừu con cẩn thận như thế rất đáng yêu.
Rõ ràng cậu ghét nhất là người trong ngoài không đồng nhất, thủ đoạn tâm cơ, giống như mẹ con Úc Duệ Hiên vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận