Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 873 - Mũ chống nắng có gắn quạt



“Dì Tôn, quà này cháu dùng tiền thưởng mà nhà trường cho để mua, cũng không tốn bao nhiêu tiền đâu. Đây là chút tấm lòng của cháu, dì cứ nhận đi ạ.” Giang Miên Miên nũng nịu khuyên.Dì Tôn nhìn qua món quà, nhận ra đúng là loại mà mình thường xuyên dùng. Dì ấy suy nghĩ một chút, không muốn làm tổn thương tấm lòng của cô, cuối cùng vẫn nhận lấy.“Được rồi Miên Miên, vậy dì Tôn sẽ nhận, cảm ơn cháu.” Dì Tôn cầm lấy bình nước lau tay, vui vẻ nói, trong lòng thầm nghĩ đứa nhỏ này thật là hiểu chuyện.Đợi đến tối khi ông Úc quay lại, Giang Miên Miên lại lấy nghiên mực ra, đưa đến trước mặt ông cụ như hiến bảo vật.“Ông Úc, đây là quà cháu mua cho ông, hi vọng ông sẽ thích.”Ông Úc quả thực không ngờ đứa nhỏ này sẽ mua quà cho mình, ông cười ha hả nhận lấy nghiên mực, quan sát cẩn thận một lúc. Ừm, cũng không tệ, là một cái nghiên mực tốt.“Miên Miên, cháu mua nghiên mực này ở đâu vậy?” Ông Úc quan tâm hỏi.Giang Miên Miên biết ông Úc sợ mình chịu thiệt, cô vội vàng giải thích: “Ông Úc, ông yên tâm, nghiên mực này là do anh Úc và anh Đường Lâm giúp cháu chọn, tuyệt đối sẽ không chịu thiệt mắc lừa.”Ông Úc biết nhãn lực của Đường Lâm và Úc Thừa, có hai người họ chọn cùng, Miên Miên chắc chắn sẽ không chịu thiệt.Ông cười híp mắt vỗ một cái lên lưng Giang Miên Miên, vui vẻ khen ngợi: “Ừ, vậy thì tốt, Miên Miên ngoan quá. Ông Úc rất thích món quà này, cháu có lòng rồi.”Ông Úc không thiếu nghiên mực, cũng không thiếu quà, điều khiến ông vui mừng là đứa trẻ này có lòng hiếu thảo.Úc Nhu thấy Giang Miên Miên hiểu chuyện như vậy, ra ngoài ăn cơm cũng không quên mua quà cho ông Úc thì biết rằng cô là một đứa trẻ ngoan biết nhớ ơn.Tặng quà cho ông Úc và dì Tôn xong, buổi tối lúc đi ngủ, Giang Miên Miên suy nghĩ xem nên tặng quà gì cho mấy người Đường Lâm.Cô suy nghĩ một lúc lâu, bỗng nhiên có một chủ ý hay. Mùa hè ở thủ đô trời nóng như vậy, mỗi lần bọn họ ra ngoài chơi đều rất nóng.Vì vậy cô định dùng nghiên cứu mới nhất của mình là tấm pin năng lượng mặt trời làm ra một chiếc mũ che nắng có quạt gió.Như vậy sau này mỗi lần bọn họ ra ngoài chơi sẽ không còn sợ nắng nữa, hơn nữa ánh nắng mặt trời mùa hè cũng đủ dùng, chỉ cần một tấm pin năng lượng mặt trời nhỏ là đủ để sạc điện cho cánh quạt rồi.Đã nghĩ xong việc tặng quà gì, cô cũng yên tâm đi ngủ.Sáng ngày hôm sau, trong lòng cô nhớ đến việc làm quà tặng liền nhân lúc ông cụ vẫn chưa đến bộ Tư lệnh, vội vàng qua đó hỏi: “Ông Úc, ông có thể cho cháu số điện thoại của chủ nhiệm Trương ở Phòng nghiên cứu khoa học cho cháu không?”“Số điện thoại của Tiểu Trương à, cháu chờ một chút.”Ông Úc nói xong, lấy một quyển sổ nhỏ từ trên tủ đặt điện thoại xuống, ông lật ra, chỉ vào một dãy số: “Miên Miên, đây chính là số điện thoại của Tiểu Trương, cháu có việc gì cứ trực tiếp gọi cho cậu ấy là được.”Ông Úc cũng không hỏi Giang Miên Miên tìm Tiểu Trương làm gì, chỉ nghĩ rằng hai người muốn bàn bạc chuyện kỹ thuật gì đó.“Cảm ơn ông Úc.” Giang Miên Miên đọc thuộc dãy số rồi trả lại quyển sổ cho ông Úc.Đợi ông Úc đi đến bộ Tư lệnh rồi, Giang Miên Miên nhân lúc Úc Thừa và Úc Nhu ở tầng hai, dựa theo số điện thoại trên quyển số, gọi điện thoại.“Chào chú Trương, cháu là Giang Miên Miên đây ạ.” Giang Miên Miên tự giới thiệu.“À, Miên Miên hả? Sao vậy, tìm chú Trương có việc gì không?” Chủ nhiệm Trương nghe thấy người gọi là Giang Miên Miên, giọng nói lập tức trở nên dịu dàng.“Chú Trương, cháu muốn hỏi là bây giờ cháu muốn dùng kỹ thuật phát điện bằng năng lượng mặt trời để làm một chút đồ chơi nhỏ, không biết có được không ạ?” Giang Miên Miên hạ giọng hỏi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận