Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 422. Tiểu Quyên sắp sinh

Trương Quế Hoa nói xong liền đi vào nhà bếp, lấy ra một bát thịt kho và cá chiên mà bà ta đã để lại trước đó nhét vào tay mẹ mình.
“Mẹ, cha và anh cả con không đến ăn tiệc. Mẹ cầm những thứ này về cho hai người họ nếm thử.” Trương Quế Hoa nhỏ giọng nói.
“Không được, mẹ không lấy, các con giữ lại ăn đi.” Bà cụ Trương từ chối.
Làm gì có chuyện lấy đồ ăn ở nhà con gái về, như vậy rất không hợp phép tắc. Bà cụ Trương sợ mình lấy rồi, người trong thôn sẽ lời ra tiếng vào về con gái của mình.
Mặc dù chị dâu Trương muốn lấy, nhưng mẹ chồng không chịu nhận, bà ta cũng không dám đưa tay.
“Ôi trời mẹ, mẹ còn khách sáo với con làm gì. Thịt và cá này ở nhà bếp còn dư lại không ít, đang còn nóng đây, không để được bao lâu. Mẹ mau cầm lấy đi.”
Trương Quế Hoa vì để mẹ mình có thể lấy đồ cũng hao tổn không ít tâm huyết. Trong nhà bọn họ có bao nhiêu người như vậy, có bao nhiêu thứ cũng không đủ ăn, còn có thể để thức ăn hư hỏng sao?
Hai người từ chối một lúc lâu, bà cụ Trương mới nhận lấy.
“Quế Hoa, con lấy hai tờ báo đăng bài về Miên Miên cho mẹ hai tờ. Mẹ muốn mang về thôn cho bọn họ nhìn xem, Miên Miên của chúng ta có tiền đồ đến mức nào.” Bà cụ Trương kiêu ngạo nói.
“À, đúng đúng. Để bọn họ xem xem cháu gái con lợi hại đến mức nào.” Trương Quế Hoa tươi cười cầm hai tờ báo đưa cho bà cụ.
Khi biết người nhà họ Trương sắp ra về, những người khác của nhà họ Giang đang làm những việc khác vội vàng đến tiễn.
Đợi đến khi bọn họ tiễn người nhà họ Trương đến cửa, bà cụ Trương quay lại nhìn bọn trẻ, ánh mắt hiền hòa: “Chí Văn, Chí Võ, Miên Miên, Úc Thừa, vài ngày nữa các cháu đến nhà bà cố ngoại chơi nhé. Nhà bà cố ngoại có đồ ăn ngon, còn có rất nhiều bạn chơi cùng.”
“Vâng ạ, bà cố, vài ngày nữa chúng cháu sẽ đi.” Chí Văn Chí Võ cao giọng đáp.
Úc Thừa và Giang Miên Miên cũng gật đầu: “Vâng, bà cố, có thời gian chúng cháu sẽ đi.”
Tiệc mừng kết thúc chưa được bao lâu, khách khứa trong nhà cũng lục tục rời đi. Cả nhà Giang Miên Miên cũng định thu dọn một chút rồi quay về trấn.
Không ngờ rằng bọn họ còn chưa kịp nói đến chuyện về nhà, Triệu Tiểu Quyên đang rửa bát bỗng cảm thấy bụng mình đau đớn dữ dội.
Sau khi bối rối một chút, bà lập tức phản ứng lại. Mình sắp sinh rồi.
Dù sao bà cũng từng sinh mấy đứa con, biết nên ứng phó với chuyện này thế nào. Bà lập tức há to miệng để hô hấp. Sau khi bình tĩnh lại thì lớn tiếng gọi Giang Trường Hà.
“A, Trường Hà, mau, anh mau đến đây, em sắp sinh rồi...”
Giang Trường Hà nghe xong lập tức lao đến nhà bếp. Ông vừa vào bếp đã thấy Triệu Tiểu Quyên đang ôm bụng vẻ mặt đau đớn.
Ông hốt hoảng ôm vợ vào phòng.
Trương Quế Hoa cũng nghe thấy tiếng kêu của Triệu Tiểu Quyên, bà ta không hốt hoảng như Giang Trường Hà mà sắp xếp đâu vào đấy như một đại tướng quân.
“Trường Đào, con mau đi tìm bà đỡ trong thôn chúng ta, nói là Tiểu Quyên sắp sinh, bảo bà ấy mau mang đồ đến.”
Giang Trường Đào nghe xong lập tức chạy ra ngoài tìm người.
“Con dâu ba, con mau đi đun nước nóng nhiều một chút, làm thêm cho Tiểu Quyên sáu bát canh đường đỏ trứng gà để nó bổ sung thể lực. Đừng để đến lúc đó đang sinh được một nửa thì mất sức, vậy thì hỏng.”
“Vâng mẹ, con đi ngay.” Tôn Lệ Hà cũng biết mức độ cấp bách và nghiêm trọng của việc này, bà ta trả lời một tiếng rồi lập tức đi làm.
Tô Uyển Ngọc thấy trong nhà ai cũng bận rộn, cũng không đi nữa: “Anh Hải, em cũng đi giúp một tay.”
“Đi đi.”
Giang Trường Hải nghĩ rằng lỡ như có gì ngoài ý muốn, bọn họ có xe đạp, đi bệnh viện hoặc muốn đi đâu báo tin mời thầy thuốc cũng có thể giúp đỡ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận