Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 872 - Không thể nặng bên này nhẹ bên kia



Nếu như không có gì ngoài ý muốn thì ba năm sau cô sẽ là sinh viên đại học mười bốn tuổi, đến lúc đó e rằng cô sẽ trở thành sinh viên đại học nhỏ tuổi nhất nhỉ?“Cảm ơn chị đã khen.”Giang Miên Miên trước hết là thoải mái nhận lấy sự khen ngợi của đối phương, sau đó vẻ mặt chân thành bội phục nói: “Chị Úc mới là người lợi hại, em nghe anh Úc nó, trường đại học mà chị đang theo học rất khó thi vào, yêu cầu cực kỳ cao.”Úc Nhu nghe vậy, cười híp mắt nói: “Vậy Miên Miên có muốn cân nhắc sau này sẽ thi vào trường của chị không?”Nếu như có thể mời một tiểu thiên tài như vậy đến trường của mình, có lẽ hiệu trưởng sẽ rất vui mừng.“Chị, Cừu Non đã quyết định đến thủ đô học đại học rồi.” Úc Thừa thấy chị mình muốn đến cướp người, vội vàng nói trước.“Vậy à? Miên Miên?” Úc Nhu nhìn dáng vẻ căng thẳng của em trai mình, cười nhạo hỏi.“Vâng ạ, chị Úc, anh Úc nói đúng đấy. Bọn em đã hẹn trước là em sẽ đến thủ đô học đại học.” Giang Miên Miên vội vàng gật đầu thật mạnh, thể hiện lập trường của mình.“Được rồi, được rồi, chị biết rồi, gật đầu nhẹ một chút.” Úc Nhu nhìn bộ dạng đắc ý của em trai mình, cười đáp.Mọi người vừa cười nói vừa ăn cơm, ăn xong, Giang Miên Miên lại kéo bọn họ đến tòa nhà bách hóa.Cô định mua quà cho ông cụ và dì Tôn, hai người họ vẫn luôn chăm sóc cho cô, cô không thể nặng bên này, nhẹ bên kia.Giang Miên Miên chọn một bình nước lau tay to vừa dễ dùng vừa không đắt, trước đây cô thấy bình mà dì Tôn dùng đã sắp hết, vừa hay có thể bổ sung cho dì ấy.Sở dĩ cô không mua món quà đắt tiền quá mức là vì sợ dì Tôn không nỡ dùng. Mua quà mà, giá tiền không quan trọng, tác dụng thực sự mới là quan trọng.Mua quà cho dì Tôn xong, Giang Miên Miên nhìn một vòng cũng không biết nên mua gì cho ông Úc. Trông ông ấy có vẻ không thiếu gì cả.Cô suy nghĩ một lúc lâu mà cũng không có ý tưởng gì, dứt khoát đi hỏi ý kiến của Úc Thừa.“Anh Úc, em muốn mua cho ông Úc một món quà nhưng lại không biết nên mua cái gì, anh có thứ gì để đề cử không?”Úc Thừa suy nghĩ một chút rồi nói: “Ừm, Miên Miên, ông nội thích thư pháp, em có thể mua một cái nghiên mực cho ông, ông nội chắc chắn sẽ rất vui.”“Mua nghiên mực? Được thôi, nhưng mà em không biết chọn. Anh Úc, anh giúp em chọn đi.” Giang Miên Miên kéo cánh tay của Úc Thừa muốn chạy đến quầy hàng xem.Nhưng lại bị Úc Thừa kéo tay lại: “Miên Miên, nếu em muốn mua nghiên mực thì đừng mua ở chỗ này, anh dẫn em đi một chỗ tốt hơn.”“Chỗ nào vậy?” Giang Miên Miên tò mò.“Chỗ phù hợp để mua nghiên mực nhất.” Úc Thừa nói xong, bọn họ liền lái xe đến Phan Gia Viên.Đường Lâm và Úc Thừa cũng khá là hiểu về những đồ cổ vật cũ này. Hai người họ dẫn theo Giang Miên Miên tính toán giá cả một chút rồi chọn được một chiếc nghiên mực khá tốt.Mua quà cho ông Úc xong, Giang Miên Miên thầm nghĩ những anh chị này chiếu cố đến mình như vậy, lại luôn tặng quà cho mình, cô cũng muốn mua một vài thứ tặng cho họ, thể hiện tấm lòng của mình.Nhưng cô cũng biết bọn họ không thiếu tiền, những thứ có thể dùng tiền để mua đối với bọn họ mà nói cũng không có ý nghĩa gì cả.Cô suy nghĩ một chút, quyết định tự tay làm quà.Về đến nhà, Giang Miên Miên lập tức cầm bình nước lau tay chạy đi tìm dì Tôn.“Dì Tôn, đây là quà cháu mua cho dì, cảm ơn dì thời gian này đã chăm sóc cho cháu.” Giang Miên Miên cười ngọt ngào.“Ôi chao, Miên Miên, cháu còn nhỏ, vẫn chưa kiếm được tiền, sao dì Tôn có thể lấy đồ của cháu được?” Dì Tôn không chịu nhận.

Bạn cần đăng nhập để bình luận