Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 975 - Ngủ trong thư phòng



Phương Trí Viễn nghe vậy liền ngừng rửa bát, ông nhận lấy chiếc bánh, trong lòng chợt cảm thấy ấm áp: “Miên Miên, vất vả cho cháu rồi, khi nào cháu về giúp cậu cảm ơn dì Giang nhé.”Ông ấy không ngờ, đã lâu không gặp như vậy mà bà ấy vẫn nhớ đến mình, còn bảo Miên Miên mang bánh đến cho mình.“Không có gì đâu, cậu Phương, cậu thích ăn là được.” Giang Miên Miên xua tay, không hề để tâm nói.“Miên Miên, bà nội cháu vẫn khỏe chứ?” Phương Trí Viễn quan tâm hỏi.“Cậu Phương, cậu yên tâm, bà nội cháu vẫn khỏe lắm, bà ấy bây giờ vẫn cùng chú hai, chú ba ra đồng làm việc kìa, cậu Phương, câu không biết thôi, bà cháu hôm qua vẫn một mình chạy ra chợ, làm cho cha cháu sợ chết khiếp.” Giang Miên Miên đứng bên ngoài phòng bếp, giống như chú chim ác là, nói chuyện với Phương Trí Viễn líu ríu không ngừng.Úc Thừa cũng ở bên cạnh, thi thoảng lại nói mấy câu.Sự xuất hiện của hai đứa trẻ khiến cho căn hộ lạnh lẽo của Phương Trí Viễn thêm phần náo nhiệt và ấm áp.“Miên Miên, Tiểu Úc, chỗ này của cậu không lớn, chỉ có một phòng ngủ một phòng khách, buổi tối Tiểu Úc và cậu ngủ trong thư phòng, Miên Miên cháu ngủ trong phòng ngủ của cậu nhé.” Phương Trí Viễn dẫn hai đứa trẻ đến, sau khi nói qua về bố cục của căn hộ, liền phân chia chỗ ngủ.Giang Miên Miên nghe vậy, liền lắc đầu từ chối: “Cậu Phương, vẫn nên để cháu ngủ ở thư phòng, cậu và anh Úc ngủ trong phòng ngủ đi.”“Miên Miên, nghe lời cậu, giường trong phòng ngủ quá nhỏ, cậu và anh cháu hai người ngủ không vừa. Trong thư phòng cậu vừa mới mua một chiếc giường đơn, thêm một chiếc ghế sopha, vừa đủ hai người ngủ.” Phương Trí Viễn vừa cười vừa giải thích.Giang Miên Miên nhìn xem, quả thực là như vậy, cũng không từ chối nữa.“Hai cháu phải dậy sớm lên máy bay, chắc cũng mệt rồi, chúng ta ngủ trưa một chút, rồi chiều cậu dẫn các cháu ra ngoài dạo một vòng.” Phương Trí Viễn sắp xếp đâu ra đấy.“Vâng, cậu Phương, đúng lúc cháu cũng có chút buồn ngủ.” Giang Miên Miên không nhịn được ngáp một cái.Một khi cô ăn no liền buồn ngủ, cơm cậu Phương vừa nấu, cùng với canh ông ninh quá ngon, cô không nhịn được ăn nhiều một chút.Giang Miên Miên trở về phòng, nằm xuống không lâu liền ngủ mất.Hai người Úc Thừa và Phương Trí Viễn nằm trên chiếc giường nhỏ, thỉnh thoảng lại nói mấy câu, Úc Thừa trên máy bay cũng không ngủ được mấy, trằn trọc cả buổi sáng, cậu có chút mệt, nói chưa được mấy câu, cậu cũng dần chìm vào giấc ngủ.Chỉ còn lại Phương Trí Viễn, nhìn gương mặt của cháu trai, nở một nụ cười hạnh phúc.Phương Trí Viễn làm việc ở cơ quan chính phủ Hongkong, căn hộ họ đang ở là căn hộ do cơ quan sắp xếp.Đãi ngộ của cơ quan đặc biệt tốt, không những sắp xếp nhà ở, còn cho ông một chiếc xe ô tô.Không những vậy, chế độ lương thưởng cùng với các loại đãi ngộ khác của họ đều thuộc hạng đầu của Hongkong.Giang Miên Miên ngủ một mạch đến hai giờ chiều, cô tỉnh dậy, thấy xung quanh lạ lẫm, sửng sốt một hồi, nhưng cô lập tức nhớ ra, lúc này cô đang ở Hongkong rồi.“Miên Miên, cháu dậy chưa?” Phương Trí Viễn gõ cửa hỏi.“Cháu dậy rồi cậu Phương.” Giang Miên Miên đứng dậy, mở của mỉm cười ngọt ngào với Phương Trí Viễn.“Được rồi, cháu đi rửa mặt cho tỉnh ngủ đi, chút nữa chúng ta đi dạo phố, mua ít đồ.” Phương Trí Viễn thấy Giang Miên Miên vừa tỉnh ngủ, bộ dạng mềm mại dễ thương, không khỏi âu yếm xoa đầu cô.“Vâng ạ.” Giang Miên Miên vừa nghe được ra ngoài mua sắm, mắt lập tức sáng lên.Cô rất nhanh chuẩn bị xong, liền cùng Phương Trí Viễn và Úc Thừa ra ngoài.

Bạn cần đăng nhập để bình luận