Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 952 - Cứ việc nói với anh Trình An



Hai vợ chồng Giang Trường Hải nhìn thấy bà cụ cho con gái nhiều tiền như vậy, cũng rất là vui vẻ, có thể làm cho bà cụ luôn luôn xem tiền như mạng một lần lấy ra nhiều tiền như vậy, ngoại trừ con gái ông ra thì không bao giờ tìm được người thứ hai.Hai người phòng hai đúng là không có ý kiến gì, dù sao mỗi tháng anh cả đều cho đôi vợ chồng già tiền.Còn có trước đây khi Miên Miên đạt học bổng, cũng cho đôi vợ chồng già ba trăm đồng tiền, hiện tại cha mẹ khen thưởng cho đứa nhỏ cũng là nên.Hai người phòng ba thì nghĩ nếu Chí Văn Chí Vũ học đến cao trung, đôi vợ chồng già có thể cho bọn họ bao nhiêu tiền, cho dù không hai trăm đồng thì chắc cũng sẽ được một trăm.Bởi vì mọi người trong thôn cho không ít đồ vật, Giang Trường Hải bọn họ cố ý phân loại vào cùng một chỗ, tất cả lương thực đều đặt vào bên trong một cái túi lớn.Bỏ ra sức lực thật lớn mới mang được tất cả đồ vật trở lại.Mắt thấy đã sắp khai giảng, hai ngày nay Giang Miên Miên không có chuyện gì liền liếc mắt nhìn máy nhắn tin, nhìn xem có tin nhắn của Úc Thừa hay không.Lúc trước cô đã dùng máy nhắn tin nhắn cho Úc Thừa, nói với anh nếu như huấn luyện kết thúc thì gọi điện thoại cho mình, cô còn chờ để kể chuyện của chú Phương cho anh Úc nghe, hơn nữa bọn họ cũng đã có thời gian thật dài không liên hệ, cô cũng nhớ anh.Tuy rằng Úc Thừa không thể ra ngoài, thế nhưng trước khi anh tham gia huấn luyện đóng kín thì đã cùng Trình An chào hỏi, để cậu hỗ trợ chăm nom một nhà Giang Miên Miên.Trình An cũng rất để tâm chuyện này, cũng đáng tin, cách mấy ngày liền gọi điện thoại cho Giang Miên Miên, tâm sự việc nhà, thuận tiện hỏi cô có nhu cầu gì hay không.Tối hôm đó cơm nước xong, điện thoại nhà Giang Miên Miên lại vang lên.Giang Miên Miên nhìn thời gian, cũng không cần hỏi, liền biết là Trình An.Bởi vì hiện tại tiền điện thoại rất đắt, ngoại trừ Trình An là đại thiếu gia không thiếu tiền, bình thường rất ít người sẽ gọi điện thoại cho bọn họ.Hơn nữa mỗi lần Trình An gọi điện thoại, hầu như đều là thời gian này."Alo, anh Trình An." Giang Miên Miên nhận điện thoại, cười chào hỏi."Miên Miên, đang làm gì đó? Cơm nước đã ăn chưa? Có phải là em sắp khai giảng rồi không?" Trình An nghe được âm thanh của Giang Miên Miên, liên tiếp hỏi."Em đang thu dọn sách vở, cơm nước đã ăn xong rồi, đúng là sắp khai giảng, còn có không tới một tuần lễ." Giang Miên Miên trả lời từng cái."Thu dọn sách vở sao? Mọi người sắp dọn nhà hả?" Trình An nhớ tới mấy ngày trước Giang Miên Miên nói nhà bọn họ mua nhà ở trong thành phố, cậu tỉ mỉ hỏi."Đúng vậy, anh Trình An, em và cha mẹ đang thu thập đồ trong nhà, sách của em quá nhiều, muốn sắp xếp gọn phải dùng mấy cái rương." Giang Miên Miên có chút buồn rầu, nhà bọn họ có quá nhiều đồ, hiện tại xe riêng không phổ biến, càng khỏi nói xe taxi.Nếu như bọn họ dọn nhà phải ngồi xe, sợ là phải dằn vặt vài chuyến."Miên Miên, mọi người muốn dọn nhà, khẳng định có rất nhiều thứ cần chuyển, anh liên hệ một chiếc xe van giúp mọi người dọn nhà, như vậy cũng có thể thuận tiện một ít." Ngay thời điểm Giang Miên Miên vì dọn nhà mà buồn rầu, Trình An rất săn sóc giúp cô giải quyết vấn đề này.Giang Miên Miên vừa nghe, rất vui vẻ nói: Được, anh Trình An, vậy thì thật cám ơn anh, em đang lo dọn nhà không có cách nào cầm hết đồ vật."Trình An thấy mình có thể giúp đỡ cũng rất vui vẻ, có điều lập tức cố ý lại giả vờ bất mãn nói: "Miên Miên, sau này nếu như có gì cần hỗ trợ, cứ việc nói với anh Trình An, tuyệt đối đừng khách khí với anh."Giang Miên Miên le lưỡi một cái, giả vờ ngoan ngoãn: "Em biết rồi, anh Trình An, lần sau có việc, em nhất định tìm anh hỗ trợ."

Bạn cần đăng nhập để bình luận