Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 472. Chuyện Làm Ăn Đưa Đến Cửa 2

“Hả? Chị Úc, ý chị là sao?” Giang Miên Miên nghi ngờ hỏi.
“Nhờ phúc của những khách hàng trước của em, sau khi bọn họ nhận được quần áo em may thì đã mặc đến nhà người khác, những phu nhân khác thấy được phong độ lẫn khí chất của bạn mình tăng lên đều nhao nhao hỏi xem trang phục cô ấy đặt ở đâu, kết quả là sau khi biết được là do em làm thì đều sai người đến tìm em may trang phục.” Úc Nhu giải thích.
Úc Nhu biết rõ như vậy là do xế chiều hôm nay cô ấy ra ngoài làm khách, vừa lúc đụng phải bà Trình cũng đến nhà kia để thăm hỏi, nghe được bà Trình khen ngợi hết lời.
Chẳng qua là những bộ quần áo mà Giang Miên Miên may đều rất vừa mắt và hợp thời trang.
“Thật không, vậy thì em thực sự nổi tiếng rồi.” Giang Miên Miên vui vẻ nói.
“Đúng vậy, vì thế nên chị cũng có một vài đơn đặt hàng đây.” Úc Nhu vừa nói vừa lấy ra một tờ giấy đưa cho Giang Miên Miên.
Lúc này, Úc Thừa đột nhiên nói: “Mọi người cứ trò chuyện, em đi thay đồ một lát.”
Nói xong liền đi lên lầu.
Những người khác nhìn mãi thành quen, ai cũng biết anh Úc là người sạch sẽ, nếu có điều kiện thì chỉ cần đổ chút mồ hôi cũng sẽ đi thay quần áo ngay.
Tuy nhiên, khi Úc Thừa mặc áo sơ mi của Giang Miên Miên may cho cậu đi xuống lầu, đôi mắt của những thiếu niên đồng loạt sáng lên: “Chao ôi, anh Úc à, anh mua cái áo này ở đâu thế? Đẹp quá, em cũng muốn mua một chiếc.”
Úc Thừa nhìn thoáng qua Trình An, đắc ý nói: “Cái áo này ấy hả, cậu muốn mua cũng không được.”
“Sao lại mua không được? Không lẽ anh mua ở nước ngoài à?” Trình An không phục hỏi.
“Không phải là như vậy, chẳng qua đây là áo của Cừu Non may cho tôi.” Úc Thừa khoe khoang.
Trình An nghe xong lập tức cau mày, nhìn Giang Miên Miên bằng ánh mắt đáng thương, lên án: “Miên Miên, sao em có thể thiên vị anh ấy như vậy chứ? Chúng ta cũng đều là anh của em mà, tại sao em chỉ may áo cho anh Úc mà không may cho bọn anh?”
“Đúng vậy đúng vậy, Miên Miên, em không thể bất công như vậy nha.” Đường Lâm ở một bên cũng cười phụ họa.
Trước đây Giang Miên Miên còn đang muốn mở rộng sản xuất, hiện tại nghe Trình An và Đường Lâm lên án, cô nhìn thoáng qua Úc Thừa, nghịch ngợm mà lè lưỡi một cái: “He he, anh Trình An, anh Đường Lâm, thực ra em cũng đang định may cho hai anh nữa nhưng mấy ngày nay chưa có thời gian, hai anh chờ thêm vài ngày nữa được không, em sẽ may cho mỗi người một cái.”
Úc Thừa sợ cô làm quá sức, trừng mắt nhìn hai người họ: “Cừu Non, em đừng nghe bọn nó nói bừa, nhà hai đứa nó đồ nhiều mặc còn chẳng hết, đừng quan tâm hai đến nữa, cũng không cần phải may thêm.”
“Anh Úc à, anh có em gái rồi thì sao có thể quên đi người em trai của mình như vậy, người ta đã đồng ý rồi thì anh cũng đừng có ngăn cản chứ.” Trình An hô lên với vẻ mặt “Có còn là anh em với nhau nữa không”.
“Đúng, anh Úc Thừa làm vậy là không tốt, đây là tâm ý của em gái Miên Miên mà.” Hứa Thịnh cũng chen vào thêm mắm dặm muối.
Giang Miên Miên biết Úc Thừa sợ mình mệt mỏi, lại quay sang nhìn đám anh em đang “thảo phạt” cậu, cô liền nắm lấy cánh tay Úc Thừa lắc lắc: “Anh Úc, không sao đâu, may áo sơ mi cũng không khó, em sẽ không làm quá sức.”
Nói xong lại nhỏ giọng, nhỏ đến mức chỉ có hai người bọn họ nghe thấy: “Em cũng không làm không công, em sẽ tính tiền bọn họ.”
Lấy giá hữu nghị thấp nhất, 30 đồng vẫn phải tính.
Úc Thừa nghe xong không hiểu sao lại cảm thấy vui vẻ, cậu cũng không tiếp tục ngăn cản nữa.
Cuối cùng Giang Miên Miên đồng ý may cho mấy người họ cùng một kiểu áo sơ mi, bọn họ mới hài lòng rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận