Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 540 - TV trắng đen 1



Dù trên tàu không có cướp nhưng vẫn sẽ có trộm móc túi.Nếu bị trộm thì tiền của ba nhà cộng lại toàn bộ sẽ đổ sông đổ biển.“Biết rồi mà, em yên tâm đi.”Sáng sớm hôm sau, Giang Miên Miên dậy sớm, lúc Giang Trường Hải đi ra nhìn thấy cô còn có chút kinh ngạc.“Con gái, sao hôm nay dậy sớm vậy? Chưa đến giờ đi học mà con?” Giang Trường Hải nghi ngờ hỏi.“Cha, có phải hôm nay cha đi Hải Thành không? Lát nữa con và mẹ tiễn cha đến ga, chờ cha đi rồi thì con mới đi học.” Giang Miên Miên ngước mặt lên nhìn Giang Trường Hải, nói.“Ây da con gái nhỏ của cha thật là hiểu chuyện, không sao đâu, mấy ngày nữa cha sẽ quay về mà.” Giang Trường Hải xoay người ôm lấy ôm để Giang Miên Miên, ôm mãi không buông.Cả nhà ăn sáng xong, Giang Miên Miên và mẹ cô đưa ông đến ga tàu, hai mẹ con đứng trên sân ga vẫy tay chào Giang Trường Hải.“Được rồi, hai mẹ con mau trở về đi.” Giang Trường Hải xua xua tay, phóng khoáng nói.Chờ tàu đi rồi, Tô Uyển Ngọc mới đưa Giang Miên Miên đến trường.Vì lần này Giang Trường Hải đi tàu hỏa nên hai mẹ con cũng không cảm thấy lo lắng như trước.Trời thì nóng, Tô Uyển Ngọc ở nhà không muốn nấu cơm liền nghĩ nên dẫn Miên Miên đi ăn tiệm hay là đến căng tin ở nhà máy vận chuyển, hơn mười ngày nay hai mẹ con sống rất thoải mái.Ngày cuối tuần, Tô Uyển Ngọc vô cùng buồn chán ngồi ở ghế sô pha nhìn Giang Miên Miên làm bài tập, thuận miệng hỏi: “Con gái à, con nói xem sao cha con đi mười ba ngày rồi mà còn chưa quay về?”Tô Uyển Ngọc đã hỏi cô về vấn đề này lần thứ ba, Giang Miên Miên nghe vậy cũng không ngẩng đầu, chỉ nói: “Mẹ, lúc cha đi không phải nói là đi trong hai tuần sao? Chắc là sẽ về trong hai ngày này thôi.”“A, nhớ cha con quá đi.” Tô Uyển Ngọc tủi thân nói.Giang Miên Miên thở dài, bỏ bút xuống, cô cũng hết cách: “Mẹ, mẹ nói đi, mẹ muốn đi đâu? Con đi với mẹ.”Tô Uyển Ngọc lập tức đứng lên, ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Giang Miên Miên: “Con gái yêu à, đi cung tiêu xã với mẹ, mẹ mua nước ngọt lạnh cho con nha.”Hai mẹ con nắm tay nhau ra ngoài, vừa ra đến cửa, Tô Uyển Ngọc đã quay lại khóa cửa.Giang Miên Miên thấy đầu hẻm có một bóng dáng hết sức quen thuộc, tay khiên một cái rương thật to, trên người còn đeo một cái túi lớn, lảo đảo đi về hướng này.“Mẹ, mẹ, cha về rồi.” Giang Miên Miên nắm lấy cánh tay của Tô Uyển Ngọc, kích động nói.“Hửm?” Tô Uyển Ngọc vội vàng xoay người lại, nhìn theo hướng nhìn của Giang Miên Miên, quả nhiên thấy được Giang Trường Hải.Người luôn được nhắc đến hơn mười ngày nay đột nhiên xuất hiện trước mắt, hai mẹ con vô cùng kích động mà chạy về phía Giang Trường Hải.“Anh Hải, anh ôm cái gì đó?” Tô Uyển Ngọc chạy đến, nhìn thấy ông khiêng một cái rương lớn, tò mò hỏi.Giang Miên Miên nhìn trên đó viết hai chữ “đen trắng”, cũng nghi hoặc mà nhìn cha mình.Giang Trường Hải thấy hai mẹ con tò mò xem vật trong tay mình là gì, cũng không vội mà khoe khoang, ngược lại bắt đầu thừa nước đục thả câu.“Hì hì, vợ, con gái, đây là đồ tốt đó, lát nữa về thì hai người sẽ biết.”“Anh Hải, anh đưa túi cho em, để em cầm.” Tô Uyển Ngọc đưa tay muốn cầm giúp ba lô trên người Giang Trường Hải.“Không sao đâu, vợ à, mấy cái này không nặng, mau về nhà thôi, để anh mang.” Giang Trường Hải cười ha hả nói, ông không nỡ để vợ mình phải mệt mỏi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận