Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 457. Thật đúng là nông cạn

Có lẽ cô gái sớm đã quen với sự lạnh nhạt của Úc Thừa, bị từ chối cũng không hề ảo não, cũng chỉ hơi tiếc nuối: "Được rồi, vậy anh cứ từ tốn ăn đi nhé."
Giang Miên Miên cũng rất thích chị gái thẳng thắn kia, cô nghiêng đầu nhìn Úc Thừa hỏi: "Anh Úc, chị gái kia trông rất xinh đẹp, sao anh lại không ra khiêu vũ cùng chị ấy thế?"
Úc Thừa vươn tay khẽ búng một cái thật nhẹ lên trán Giang Miên Miên: "Sao thế? Cứ bề ngoài xinh đẹp thì anh phải khiêu vũ cùng cô ấy sao? Nhóc con nhà em thật đúng là nông cạn."
Giang Miên Miên ôm trán, lén bĩu môi.
Đầu gỗ không hiểu phong tình như anh, coi chừng sau này không tìm được vợ, anh phải hối hận đấy.
Úc Thừa không hay biết Giang Miên Miên đang thầm ai oán mình, anh trò chuyện với Đường Lâm mới vừa khiêu vũ xong.
Kiểu tiệc này chính là ăn uống chơi đùa. Ở lại nhà họ Trình một buổi chiều, đợi đến khi Trình Giai ước nguyện cắt bánh kem xong thì khách khứa cũng tan hết, ai về nhà người nấy.
Giang Miên Miên chơi bời nguyên ngày cũng thấy mệt mỏi, cô đặt cuốn tập lên trên đầu giường, định bụng sáng mai thức giấc sẽ xem còn buổi tối thì rửa mặt xong liền đi ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Giang Miên Miên thức dậy ăn xong bữa sáng thì ngồi luôn trên bàn ăn, tay trái thì cầm lấy tập tay phải cầm bút vẽ vẽ viết viết vào trên một trang giấy trắng.
Dựa theo chiều cao, cân nặng, số đo ba vòng, màu sắc cùng với yêu cầu mà ngày hôm qua khách hàng đặt may quần áo chỗ cô đưa ra để vẽ bản thiết kế quần áo.
Úc Thừa ngồi bên cạnh, thấy cô chỉ với vài đường bút cơ bản đã phác hoạ ra thành một chiếc váy xinh đẹp, hơi kinh ngạc khẽ nhướng mày: "Cừu Non, bản thiết kế này của em khá lắm đấy."
"Trước kia em đã từng nói với anh rồi mà, chỗ lợi hại của em đầy ra đấy, anh cứ ở đấy đợi từ từ phát hiện ra đi." Giang Miên Miên nở nụ cười đắc ý, đây còn là khả năng kiếm cơm của cô, nếu không phải là dụng cụ không quen tay thì cô còn có thể vẽ được tốt hơn nữa.
"Nhóc con nhà em, khẩu khí cũng không nhỏ ha." Mặc dù Úc Thừa cảm thấy tay nghề của Giang Miên Miên đúng thật là rất lợi hại, nhưng thấy cô kiêu ngạo như vậy cũng nhịn không được mà trêu chọc cô.
Giang Miên Miên bị anh chọc nhiều nên đâm ra thành quen, trực tiếp không đoái hoài đến anh tiếp tục công việc đang dang dở.
Cô mất thời gian một buổi sáng, sửa đi sửa lại, thiết kế ra được ba bộ quần áo.
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, cô lại cầm bản thiết kế lên, vui vẻ chạy vào nhà bếp nói với dì Tôn đang nhặt rau: "Dì Tôn, cháu nhận được thêm năm bộ quần áo ở bữa tiệc của chị Trình Giai tối ngày hôm qua đấy, dì vẫn cùng làm với cháu giống trước đó được không ạ? Tiền kiếm được nhờ bán quần áo, chúng ta chia bảy ba, dì thấy thế nào?"
Dì Tôn thấy dáng vẻ nhỏ nhắn, ngồi chồm hổm ở cạnh bà đang nghiêng cái đầu nhỏ xinh thương lượng với mình, cưng chiều nở nụ cười: "Miên Miên, dì có thể giúp, nhưng mà dì Tôn không thể lấy tiền của cháu được, số tiền này cháu cứ giữ lấy để sau này vào học có mà dùng hoặc là để mua cái gì đó ngon ngon cho bản thân."
Dì Tôn ở nhà họ Úc, hàng ngày ngoài việc nấu nướng và dọn dẹp nhà cửa ra thì cũng không có việc gì làm, trong nhà lại ít người nên cũng rất cô đơn lạnh lẽo.
Nhưng từ khi Giang Miên Miên đến đây, đã mang đến cho nhà họ Úc và bản thân bà rất nhiều niềm vui.
Vậy nên bà rất yêu mến đứa bé vừa hiểu chuyện lại vừa ngoan ngoãn Giang Miên Miên này, cũng sẵn lòng giúp đỡ cô.
Còn về tiền bạc, bà thật sự không thiếu.
Bà làm việc ở nhà họ Úc hơn mười năm, tiền lương hàng tháng mà ông Úc cho bà cũng không ít, vào dịp lễ tết còn hay phát đồ cho bà.
Nhưng vẻ mặt Giang Miên Miên lại nghiêm túc nói: "Không được! Dì Tôn, sao cháu có thể để dì làm không công được ạ, dì cứ nghe theo cháu đi nhé."
Cô sẽ không lợi dụng người khác!
Thấy dì Tôn vẫn muốn từ chối, Úc Thừa ở bên cạnh mới không nhanh không chậm mà lên tiếng: "Dì Tôn, dì cứ nghe theo Miên Miên đi ạ, nếu không em ấy lại thấy ngại khi nhờ dì giúp đỡ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận