Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 728 - Chí Văn Chí Võ đến ở nhờ



Giang Trường Hải nghe được cuộc đối thoại của hai người, nhìn Tô Uyển Ngọc cúp điện thoại liền ôm bà vào trong ngực, nhẹ nói: “Mấy người nhà bác cả đến cũng tốt, đến lúc đó nghỉ vài ngày đi, cùng bọn họ đi dạo đâu đó.”“Ừm, em biết rồi.” Tô Uyển Ngọc gật đầu nói.Ngày hôm sau Tô Uyển Ngọc vẫn đi làm như thường lệ, đồng nghiệp ở các đơn vị khác nghe được chuyện chì kẻ mắt cũng chạy đến hỏi tìm bà mua đồ.Hai ngày này Tô Uyển Ngọc đã bán sạch son môi và chì kẻ mắt, hàng tồn trong nhà cũng hết sạch.Mỗi tối trở về cũng chỉ có vài người hàng xóm qua hỏi mua đồ chơi, mặc dù bán không được nhiều nhưng có thể kiếm được nhiều tiền hơn những đợt trước.Ba ngày sau, đến cuối tuần, Tô Uyển Ngọc và Giang Trường Hải đều ở nhà nghỉ ngơi, Trương Quế Hoa đi cùng với Giang Trường Đào, đem tới một bao gạo mới.“Mẹ, chú ba, hai người đến rồi à, nhanh vào phòng đi,” Tô Uyển Ngọc và Giang Trường Hải đang ở ngoài vườn tưới rau, nhìn thấy bọn họ đến thì vội vàng gọi.“Hầy, cái thời tiết này sao lại nóng quá vậy.” Trương Quế Hoa vào nhà, lau mồ hôi trên trán, phàn nàn nói.Tô Uyển Ngọc nghe vậy lại vội vàng đem dưa hấu lạnh ủ trong thùng nước ra, cắt nửa trái bỏ vào khay lớn đưa sang.“Mẹ, chú ba, này, ăn chút dưa hấu giải nhiệt đi.” Tô Uyển Ngọc nhiệt tình tiếp đón.“Ồ, cái này được.” Trương Quế Hoa cầm một miếng dưa hấu lên cắn một cái.“Ừm, dưa hấu rất ngọt, ăn ngon lắm.” Trương Quế Hoa vừa nóng vừa khát, ăn dưa vào rất thoải mái, bà ta khen ngợi không thôi.Giang Trường Đào cũng vùi đầu vào, cắn hai phát là hết, lại ăn thêm một miếng nữa.“Mẹ, dưa hấu này là nhà Vương Lợi mang đến.” Tô Uyển Ngọc cắt nửa quả dưa hấu còn lại cho bọn trẻ, để bọn họ vừa viết vừa ăn.Giang Miên Miên rất tinh ý mà cầm cây quạt hương bồ lên, ngồi xổm xuống quạt cho bà mát.“Bà, bây giờ còn nóng không?” Giang Miên Miên vừa quạt hai lần đã bắt đầu tranh công.“Không nóng nữa, có cháu gái lớn quạt cho bà thì không nóng chút nào, mát lắm, được rồi, bà không nóng, cháu ăn dưa hấu đi.” Bà cụ không nỡ để đôi bàn tay nhỏ bé quý giá của Giang Miên Miên cầm quạt cho mình, cười cười rồi lấy quạt bồ hương, bảo cô đi ăn dưa hấu.Giang Trường Hải ngồi xổm bên cái giỏ của thằng ba, đưa tay lật tìm bên trong: “Ồ, gạo này, còn có khoai lang dại.”“Đây là gạo mà thôn chúng ta mới trồng năm nay, thơm lắm! Còn khoai lang là mấy hôm trước mẹ đặc biệt nhổ trên đồng cho Miên Miên.”Trương Quế Hoa nói xong liền lấy ra một củ khoai cầm tới bên giếng nước, dùng nước ướp dưa ban nãy rửa sạch rồi mới đưa cho Giang Miên Miên.“Ăn đi, bà biết mùa hè con thích nhất là cái này.”“Cảm ơn bà ạ.” Giang Miên Miên cười ngọt ngào nhận lấy củ khoai, vẫn ngon như cũ.Ăn xong dưa hấu, bà cụ thở dài, nhìn Giang Trường Hải nói: “Con cả này, lần này chúng ta tới, ngoại trừ đưa gạo thì còn có chuyện muốn nói với con.”“Chuyện gì vậy mẹ?” Giang Trường Hải nghi ngờ hỏi.“Không phải là học kỳ sau Chí Văn Chí Võ sẽ lên trấn học sao, thôn Thạch Kiều cách trường học quá xa, mẹ nghĩ là cho hai đứa nó đến nhà con ăn ở, dù sao nhà con cũng còn nhiều phòng trống, cho cháu con một gian phòng thì cũng sẽ không chậm trễ công việc.” Trương Quế Hoa nói thẳng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận