Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 911 - Bọn chị đều cảm ơn em



“Vừa nãy lúc em còn đang ngủ, có bà mối đến nhà chúng ta muốn làm mai cho chị cả. Bây giờ ông nội bà nội và cả cha mẹ chị cũng đều đã đồng ý rồi, chỉ còn đợi ngày gặp mặt nữa thôi, nhưng chị cả không muốn kết hôn sớm như vậy, em có thể nói với ông nội bà nội giúp bọn chị được không?”Nhị Nha vội nói liền một mạch, sau đó nhìn Đại Nha còn đang đứng im trong phòng nửa ngày trời không lên tiếng nói gì, liền đẩy nhẹ Đại Nha một cái: “Đúng không chị cả.”Đại Nha lúc này mới phản ứng lại, vội vã gật đầu tỏ rõ lập trường: “Miên Miên, Nhị Nha nói đúng, chị không muốn kết hôn sớm như thế, chị còn muốn đi học.”“Hả?!”Giang Miên Miên nghe xong những lời của hai người họ, cô bỗng chốc giật nảy mình, cô chỉ mới ‘ngủ’ có một chút xíu như này mà bên ngoài đã xảy ra chuyện lớn thế này rồi sao?Ôi mẹ ơi, chuyện này thật quá điên rồ!Đại Nha năm nay có bao lớn đâu chứ!!Trong mắt của cô, Đại Nha vẫn còn là đứa bé, thế mà đã coi mắt rồi sao?Điều Giang Miên Miên không biết chính là bắt đầu từ năm ngoái thì đã có hai gia đình đến hỏi cưới Đại Nha rồi, nhưng sau khi họ nói ra điều kiện, bà cụ xem thường nên đã từ chối.Năm nay người đến hỏi cưới bà cụ cảm thấy điều kiện không tệ nên mới đồng ý gặp gỡ xem sao.Dưới ánh mắt mong chờ của Đại Nha và Nhị Nha, Giang Miên Miên trầm tư vài giây rồi nói: “Chị cả, chị hai, hai người yên tâm, chuyện này em sẽ nói với ông nội bà nội. Nhưng em không thể đảm bảo em có thể khuyên họ từ bỏ ý định này, em chỉ có thể cố gắng hết sức thuyết phục họ thôi.”Mặc dù bây giờ cô có tiếng nói trong nhà họ Giang, nhưng chuyện này cô không dám đảm bảo.Lỡ như bà cụ và gia đình bác hai nhất quyết muốn Đại Nha gả sang đó thì cô cũng không có cách nào ngăn cản được.Đại Nha và Nhị Nha nghe thấy Giang Miên Miên đồng ý, liền mừng rỡ nói: “Miên Miên, không sao cả, chỉ cần em nói giúp bọn chị là được, bọn chị thật sự là không còn cách nào nên mới đến đây tìm em, chỉ cần em đi nói giúp bọn chị, dù có được hay không bọn chị đều cảm ơn em.”Sau khi mấy đứa trẻ bàn bạc xong, Giang Miên Miên ra nhà chính.Bên trong nhà chính, hai vợ chồng bác hai đang vui vẻ nghiên cứu xem ngày mai có người đến thì cần phải chuẩn bị những gì, sau đó hỏi những câu hỏi gì, bà cụ cũng thỉnh thoảng góp ý, cả gian phòng rộn rã tiếng cười.Bà cụ nhìn thấy Giang Miên Miên đi ra, mỉm cười dang rộng vòng tay: “Miên Miên dậy rồi, đến chỗ bà nội nào.”Giang Miên Miên ngoan ngoãn nghe lời bước đến, tựa vào bên cạnh bà cụ.“Bà nội, mọi người đang nói gì thế? Sao mà vui vẻ như vậy?” Vì để không bán đứng Đại Nha và Nhị Nha, Giang Miên Miên giả vờ như không biết chuyện gì, ngẩng đầu nhìn bà cụ hỏi.“Mọi người đang nói về chuyện vui trong gia đình, hôm nay bà Phùng đến làm mai cho chị cả của cháu, điều kiện gia đình nhà trai rất tốt, ngày mai sẽ đến để gặp mặt, Miên Miên, đến lúc đó cháu nhớ giúp tiếp đãi để chị cả của cháu nở mày nở mặt nha.” Bà cụ xoa xoa gương mặt nhỏ nhắn của Giang Miên Miên, tươi cười nói.Giờ đây Giang Miên Miên quả thực là biểu tượng của nhà họ Giang, nếu không phải vì cô phải đi học, bà cụ thực sự hận là cô không thể ngày ngày ở lại trong thôn, dù cho ai đến đây cũng có thể nhìn thấy đứa cháu gái giỏi giang của mình.“Bà nội, chị cả cháu còn đang đi học, bây giờ xem mắt có phải là sớm quá không, ít nhất cũng phải đợi chị ấy học xong cấp hai rồi tính sau.” Giang Miên Miên lay nhẹ tay bà cụ khuyên.“Chao ôi, Miên Miên, cái này thì cháu không hiểu rồi, chị cả cháu năm nay đã mười sáu tuổi, đợi con bé học xong cấp hai thì đã là cô gái già trong thôn chúng ta rồi, đến lúc ấy muốn tìm đối tượng sẽ không dễ đâu.” Bà cụ tưởng rằng Giang Miên Miên tuổi còn nhỏ không hiểu những chuyện này, kiên nhẫn giải thích.

Bạn cần đăng nhập để bình luận