Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 376. Nở mày nở mặt về thôn 1

Đương nhiên, Tô Uyển Ngọc chưa nói hết là, những thứ bà tìm tới kia, còn có một phần sẽ đi vào trong bụng của bà và Giang Trường Hải.
Giang Trường Hải tiếp lời: "Đồng chí phóng viên, trường học của con gái tôi học cách rất xa vùng nông thôn quê chúng tôi ở, ở đó tất cả đều là đường đất, sau khi trời mưa cực kì khó đi, mà trên núi còn có thể có lợn rừng xuống làm bị thương người dân, tôi vì để cho con gái có thể đi học đúng giờ, mỗi ngày không quản mưa gió đều đi đưa đón con bé, cho dù là ốm đau, tôi cũng chưa để con bé đi trễ bao giờ."
Thật ra ông là muốn mượn cớ đưa đón Giang Miên Miên đi học để lười biếng không làm việc.
Giang Miên Miên nghe cha mẹ cô thổi phồng bản thân đến mức hoa trên trời cũng phải rơi xuống, cô cảm thấy có chút xấu hổ.
Nhưng hai vị phóng viên lại không chút nghi ngờ nào, hoàn toàn tin tưởng bọn họ.
"Anh Giang, chị Giang, hai anh chị thật đúng là cha mẹ tốt vừa có trách nhiệm vừa có tâm, thật thương thay tấm lòng bậc cha mẹ, may mắn anh chị làm những điều này vì đứa nhỏ cũng không uổng phí công sức. Bây giờ, chẳng phải cô bé đã dùng thành tích nổi trội này báo đáp cho anh chị rồi sao." Phóng viên Triệu cảm khái.
Tô Uyển Ngọc và Giang Trường Hải nghe được liên tục gật đầu, người làm công tác văn hoá nói chuyện đúng là êm tai, không cần phải bàn.
Thợ quay phim Ngô cảm thấy tư liệu thực tế hôm nay thu thập đã gần đủ rồi, nên không chụp thêm ảnh nữa, mà là kiểm tra lại máy ảnh, đối chiếu những đoạn ghi hình trước đó của bản thân có vấn đề gì hay không.
Theo lý thuyết, những vấn đề phóng viên Triệu vừa nãy hỏi, đủ để viết một tập báo cáo cực kỳ tỉ mỉ xác thực, nhưng ông những năm này đã ‘săn’ rất nhiều tin tức, cảm giác rất nhạy bén.
Vừa rồi ông nghe hai vợ chồng Giang Trường Hải nói những chuyện này, nhạy bén bắt được điểm mấu chốt trong lời nói của bọn họ — nông thôn!
Liền hỏi: "Anh Giang, mọi người vừa mới nói trước kia trải qua cuộc sống khốn khổ ở nông thôn, trước kia mọi người quê ở nông thôn sao?"
"Đúng vậy, nhà này cũng vừa mua, còn chưa được bao lâu đâu. Hai tháng trước nhà chúng tôi mới chuyển đến trấn, phóng viên Triệu, không nói dối anh, một nhà chúng tôi mấy đời đều là nông dân nghèo, cuộc sống khi đó khổ cực lắm, mỗi ngày đều ăn lương thực phụ hoặc rau dại, khi không làm đồng áng thì một ngày hai bữa, khi làm việc đồng áng phải dùng hết sức lực thì mới được ăn ba bữa." Giang Trường Hải vẻ mặt cảm thán, nhớ về quá khứ nói.
Phóng viên Triệu cũng hiểu, một người nông dân trong thành không có bất kỳ quan hệ nào trở thành công nhân là khó khăn thế nào.
Trong lòng của ông còn âm thầm nghĩ, thảo nào bây giờ Giang Miên Miên tích cực hướng về phía trước như vậy, hóa ra là học theo cha cô.
Cha cô có thể từ một nông dân nghèo, dựa vào cố gắng của mình, mua một căn nhà riêng nhỏ trong thành, chỉ phần năng lực này đã làm cho người ta phải kính nể.
"Anh Giang, tôi muốn đi thôn Thạch Kiều xem một chút hoàn cảnh cuộc sống của học sinh Giang Miên Miên, như vậy viết báo ra sẽ càng chân thực, càng sát nhân vật, có thể để cho người dân cả nước đều biết quá trình trưởng thành của con bé, không biết mọi người có tiện hay không?" Phóng viên Triệu hỏi.
Giang Trường Hải nghe xong, không hề nghĩ ngợi liền đồng ý.
"Tiện chứ, đương nhiên là tiện. Phóng viên Triệu, anh muốn đi lúc nào?" Giang Trường Hải vui mừng hỏi.
"Nếu là anh chị có thể, vậy thì bây giờ đi luôn, chúng tôi có xe, đi lại cũng tiện." Phóng viên Triệu nói.
"Được, vậy chúng ta bây giờ liền đi thôi." Giang Trường Hải không đợi được nói.
Hắc hắc, cơ hội khoe khoang tốt như vậy, ông đương nhiên sẽ không bỏ qua.
Một nhà ba miệng bọn họ phải nở mày nở mặt trở về thôn rồi!
Mấy người nói đi là đi, vừa ra cửa, Giang Trường Hải và Tô Uyển Ngọc nhìn thấy xe mà phóng viên Triệu vừa nói tới đều sợ ngây người.
Cái này thế mà lại là một chiếc xe Jeep, nghe nói một chiếc xe này phải mấy vạn đồng đấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận