Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 745 - Thật to lớn



Giang Trường Hải có chút kinh ngạc, trái lại không ngờ đến hiện tại thằng ba lại hiểu chuyện như thế, nhưng cũng vui vẻ vươn tay nhận lấy: “Thời tiết nóng bức này, tôi còn đang muốn uống chút đồ lạnh đây."Ông cũng không phải là thiếu chút đồ ăn này, nhưng người thân có qua có lại là chuyện đúng, ông cũng không muốn để cho đối phương cảm thấy mình mời cơm bọn họ là chuyện đương nhiên.Dù sao ông cũng không muốn nuôi ra một con sói mắt trắng không biết cảm ơn.Khuya về nhà, Giang Trường Đào, Chí Văn và Chí Võ rửa mặt xong, thoải mái nằm trên chiếc giường mềm mại, nhìn căn phòng rộng rãi, chỉ cảm thấy thoải mái không chịu được.Giang Trường Đào nhớ lại mùi thơm của thịt, sau đó hỏi hai con trai nằm ở bên cạnh: "Chí Văn, Chí Võ, đồ ăn của tiệm cơm nhà nước có ngon không?""Ăn ngon, cha, ăn rất ngon, còn ngon hơn bà nội nấu nữa." Ánh mắt Chí Văn lấp lánh nhìn cha mình.Trên mặt Chí Văn mơ ước: "Đúng vậy, cha, con quá hâm mộ bác cả rồi, bác ấy ở trong căn nhà tốt như vậy, còn có mỗi ngày đều có thể đến quán ăn, lúc nào con mới có cuộc sống như thế?""Nếu hai đứa muốn sau này sống cuộc sống có thể mỗi ngày đều được ăn quán như bác của hai đứa, bây giờ phải học tập cho giỏi, tranh thủ thi đậu trường cấp ba, sau này vào trấn làm công nhân. Đến lúc đó, là có thể giống như bác cả hai đứa vậy, muốn ăn cái gì thì ăn, mỗi bữa đều có cơm trắng và thịt kho tàu. Nhưng nếu hai đứa không thi đậu trường cấp ba, phải ở nhà làm ruộng với cha, sau này mỗi ngày phải ăn rau củ và lương thô, biết chưa?" Giang Trường Đào vạch rõ hai con đường ở trước mắt cho hai đứa con trai của mình."Cha, đã biết, bọn con nhất định sẽ học tập thật giỏi, tranh thủ sau này vào trấn làm công nhân." Chí Văn vội vàng bảo đảm.Cậu ta vừa nghĩ đến chuyện làm ruộng, đã cảm thấy đau khắp người rồi.Làm ruộng quá mệt mỏi, nhưng cũng không có cơm trắng để ăn!"Đúng, cha, con cũng sẽ cố gắng học tập, chờ con vào trấn làm công nhân rồi, liền đón cha và mẹ đến đây, chúng ta cùng nhau hưởng phúc." Chí Võ miệng ngọt nói."Chỉ cần sau này hai đứa có thể sống tốt, không làm việc nông dân chân đất như cha, thì cha đã thỏa mãn rồi."Giang Trường Đào nhìn nóc phòng trắng như tuyết kia, sâu kín nói xong, lại chuyển chủ đề: “Được rồi, trễ lắm rồi, ngủ đi, ngày mai còn phải đến trường nữa.""Vâng."Ban ngày Chí Văn Chí Võ đã đi đường xa như vậy, lúc này cũng mệt nhọc.Giang Trường Đào nói xong, không bao lâu, bọn họ liền chìm vào giấc ngủ.Rạng sáng ngày hôm sau, ăn xong bữa sáng, hai vợ chồng Giang Trường Hải đi làm, ba cha con Giang Trường Đào thì đi theo Giang Miên Miên vào trường trung học cơ sở trong trấn.Đến trường trung học cơ sở, Chí Văn Chí Võ thấy được bãi tập rộng rãi kia, còn có lầu dạy học, dồn dập thở dài nói: "Oa, Miên Miên, trường trung học cơ sở trong trấn thật to lớn khí thể, tốt hơn nhiều trường công xã của chúng ta.”"Đúng vậy, nơi này còn có thể đá bóng nữa." Chí Võ nhìn thiết bị thể dục trên bãi tập, cũng hưng phấn nói.Giang Trường Đào vừa nghe hai con nói như vậy, vội vàng nhắc nhở: "Chí Văn Chí Võ, tới nơi này, hai đứa phải học thật giỏi, không được ham chơi, nếu thành tích thi cuối kỳ không đạt tiêu chuẩn, cẩn thận da của hai đứa."Chí Văn nghĩ đến chuyện cha đánh lúc trước, vội vàng nói: "Cha, con biết rồi, con sẽ cố gắng học tập cho giỏi.""Chú ba, cháu dẫn chú đến phòng làm việc của giáo viên." Giang Miên Miên nói với Giang Trường Đào đang hung dữ hù dọa hai con trai mình."Chao ôi, được, chúng ta đi thôi." Giang Trường Đào lập tức thay đổi sắc mặt, cười ha hả nói với cháu gái.Ngày đầu tiên khai giảng, giáo viên trong phòng làm việc cũng không bận lắm, Giang Miên Miên đi qua, gõ cửa một cái: "Báo cáo.""Mời vào."

Bạn cần đăng nhập để bình luận