Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 277. Chút mánh khóe này

Giang Trường Hải nói xong liền ngồi xổm xuống, nói với Giang Miên Miên: “Nào con gái, chúng ta tranh thủ thời gian. Cha đưa con đi xong còn phải đến xưởng vận chuyển đi làm nữa.”
Giang Trường Hà nghe vậy, sợ làm lỡ giờ đi làm của anh cả nên cũng học theo mà ngồi xuống: “Chiêu Đệ, lên đi, cha cũng cõng con đi học.”
Chiêu Đệ sửng sốt một chút rồi mới leo lên lưng ông: “Vâng, con cảm ơn cha.”
Cả hai kiếp làm người, Chiêu Đệ chưa bao giờ được hưởng đãi ngộ này, cô ta bám vào bờ vai vừa dày vừa rộng của cha mình, trong lòng rất cảm động.
Kiếp này cô ta nhất định phải cho cha mẹ sống cuộc sống tốt nhất.
Trông thấy sắp đến trường học, không cần Giang Miên Miên nhắc, Giang Trường Hải đã chủ động để cô xuống, ông biết con gái mình tính tình tinh quái, thích sĩ diện.
Tuy rằng Giang Trường Hà không biết vì sao, nhưng ông chỉ cần học theo là được rồi, vì vậy cũng để Chiêu Đệ xuống.
Bọn họ vừa đi đến cổng trường, vừa lúc nhìn thấy Chí Văn Chí Võ đeo cặp sách, cà lơ phất phơ từ một bên khác đi đến.
“Chí Văn Chí Võ, các cháu đã đi đâu vậy? Sao bây giờ mới đến?” Giang Trường Hải nhìn hai đứa cháu hỏi.
Ông nhớ là hai đứa nó còn xuất phát sớm hơn bọn họ hai mươi phút, sao bây giờ lại đến cùng lúc với bọn họ?
“Chân của Chí Võ bị trẹo nên đi chậm một chút ạ.” Chí Văn đảo mắt một chút đã tìm được cái cớ.
Chí Võ vừa nghe anh nói vậy lập tức giả vờ đi khập khà khập khiễng: “Đúng đúng, chân cháu bị trẹo.”
Từ khi ăn Tết xong, mỗi ngày bọn chúng ở nhà đều bị Giang Trường Đào ép buộc học hành, bọn chúng cảm thấy cơ thể của mình sắp gỉ sắt rồi.
Khó khăn lắm mới nhân lúc khai giảng, bọn chúng từ sớm đã chạy ra ngoài chơi đùa một vòng, đợi đến khi thấy các học sinh đã đến trường, bọn chúng mới luyến tiếc đi đến trường học.
Chút mánh khóe của hai thằng nhóc này, Giang Trường Hải vừa liếc mắt đã nhìn thấu, nhưng lòng dạ của ông cũng không rảnh rỗi mà đi trông coi con cái giúp người khác, tiếp tục nắm tay con gái đi vào trong.
Chiêu Đệ lại càng nhìn hai đứa bé nói dối một cách khinh thường, cảm thấy ông trời thật sự không công bằng, Nhị Nha ham học như vậy nhưng lại không có cơ hội đi học.
Mà hai đứa nó có cơ hội tốt đến thế nhưng ngày nào cũng muốn trốn học ra ngoài chơi. Để hai đứa nó đi học đúng là lãng phí tiền.
Chỉ có Giang Trường Hà tưởng là thật, quan tâm hỏi han: “Chí Võ, chân cháu không sao chứ?”
“Không sao, không sao. Bác hai, một lúc sau là hết ấy mà, chúng ta mau vào đi kẻo muộn.” Chí Võ vội vàng nói.
“Đúng đúng, chúng ta mau đi thôi.” Giang Trường Hà thấy Giang Trường Hải đã đi xa vội vàng kéo Chiêu Đệ đuổi theo.
Chí Văn Chí Võ thấy bọn họ đi rồi, lặng lẽ thở ra một hơi, đi theo sau bọn họ vào trường học.
Đến cửa lớp bốn, Giang Trường Hải dặn dò: “Con gái, con vào đi. Buổi chiều tan học con ở trong lớp đợi cha tan làm đến đón.”
“Vâng, vậy con vào nhé cha.” Giang Miên Miên vẫy tay với bọn họ, cùng Chí Võ đi vào lớp học.
Chí Văn gãi gãi đầu: “Bác cả, bác hai, cháu về lớp đây.”
Phòng học của lớp năm ở ngay cạnh lớp bốn.
“Đi đi, nghe giảng cho tốt đấy.”
Giang Trường Hải thuận miệng dặn dò một câu xong, đưa hai cha con Giang Trường Hà đến phòng làm việc của giáo viên.
Từ khi vào trường học, Giang Trường Hà luôn cảm thấy tay chân mình đặt ở đâu cũng không đúng. Đợi đến khi đến phòng làm việc, ông lại càng lo lắng bất an.
“Chú hai, đây là phòng làm việc của giáo viên, chú gõ cửa đi vào là được.” Giang Trường Hải nói.
Giang Trường Hà hít sâu một hơi, đưa tay gõ cửa.
Giáo viên ở trong nhìn ra: “Mời vào.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận