Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 397. Sắp cảm động khóc

Giang Trường Hải và Tô Uyển Ngọc vừa nghe thấy lời này, trong phút chốc sững sờ, sau đó đồng loạt nhìn Giang Miên Miên: “Miên Miên, con phải đi thủ đô, sao không nói với cha mẹ hả?”
Giang Miên Miên mặt đầy vô tội và mờ mịt: “… Con cũng mới biết mà.”
Tuy nhiên sau đó cô liền nhớ tới lúc cô gọi điện cho Úc Thừa trước đó, đúng thật là có nhắc tới chuyện này.
Nhưng mà lúc ấy bọn họ chỉ nói là nghỉ hè, cũng không có nói là kỳ nghỉ hè nào, ai có thể ngờ Úc Thừa lại thuộc phái hành động đã nói là làm đâu.
Mặc dù Giang Miên Miên cảm thấy chuyện này có hơi đột ngột nhưng mà Úc Thừa cũng đã đến đón cô rồi, cô cũng không thể không đi.
Dù sao thủ đô xa như vậy, để một người đi một chuyến về tay không thì đau lòng lắm.
Dĩ nhiên, còn một nguyên nhân khác là Giang Miên Miên cũng muốn đi đến thủ đô xem một chút.
Đời này cô đã sống chín năm rồi nhưng mà cả huyện thành còn chưa được đi.
Vì vậy cô gãi gãi mặt nói: “Cha mẹ, là con quên, trước đó đúng là có chuyện con nói với anh Úc đến nghỉ hè sẽ đến thủ đô chơi, quên nói với cha mẹ.”
Nghe vậy, Giang Trường Hải và Tô Uyển Ngọc nghiêng đầu nhìn nhau, cũng biết đối phương không có ý kiến với việc này.
Bọn họ cũng không phải phụ huynh bảo thủ, cứng nhắc, cảm thấy nếu con gái mình muốn đi ra ngoài chơi, có thể nhìn thấy các mặt của xã hội cũng rất tốt.
Hơn nữa đứa nhỏ Úc Thừa này cũng đã từ thật xa đến đón, bọn họ cũng không thể để cho đứa nhỏ người ta đi một chuyến tay không được.
Vì vậy Giang Trường Hải vung tay lên nói: “Được rồi, Miên Miên, nếu con muốn đi thủ đô thì cha mua vé xe lửa thứ Hai tuần sau cho con. Thứ Năm tuần này là sinh nhật ông nội con, phải chờ đến hết sinh nhật ông nội con rồi hẳn đi. Nhóc Úc, con không gấp chứ?”
Úc Thừa mỉm cười: “Không gấp ạ.”
Chuyện Giang Miên Miên đi thủ đô với cậu cứ thế mà quyết định.
Cơm nước xong, Giang Miên Miên nhớ đến phần quà cô thi hạng nhất Úc Thừa vẫn chưa có tặng cho cô đâu..
Cô liền cười híp mắt đi tới bên cạnh Úc Thừa: “Anh Úc ơi, em thi được hạng nhất, món quà anh hứa tặng cho em, sao anh còn chưa tặng nữa?”
“Bây giờ tặng em ngay.”
Úc Thừa giơ tay xoa đầu xù xù của cô, xoay người cầm cái ba lô nặng trĩu của cậu tới.
Khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn của Giang Miên Miên lập tức lộ ra vẻ mong đợi, sau đó thấy cậu lấy bốn bản tác phẩm kinh điển nổi tiếng thật dày và có chọn lọc từ trong ra, còn có hơn chục bộ tài liệu học tập nội bộ của các môn trung học cơ sở khác nhau.
Giang Miên Miên: ??!
“Thấy sao, có phải hợp ý em lắm không?” Úc Thừa vỗ một chồng sách thật dày, đầy vẻ tự tin nói.
Cừu Non là một bé mọt sách thích học, cậu tặng cho cô nhiều sách và tài liệu như vậy, chắc hẳn cô sẽ vui lắm luôn.
Không!
Không hợp ý chút nào!
Mặt Giang Miên Miên không còn tha thiết gì nữa mà nhìn hai chồng sách thật dày kia, thiếu chút nữa đã không kiềm được mà khóc lên.
Đây là nỗi khổ trần gian gì đây chứ? Úc Thừa em và anh không có liên quan gì mà, sao anh lại muốn hại em như vậy chứ?!
Cô ngày ngày phải xem đống tài liệu mà hệ thống cung cấp, rồi sách mà hai thầy cho cô tham khảo, đã sắp xem hết nổi rồi, cậu cầu đưa sách tới cho cô.
Úc Thừa thấy vẻ mặt cô không đúng lắm, liền nhướng mày hỏi: “Sao vậy em? Cừu Non, em không thích sao?”
Giang Miên Miên có thể nói gì đây?
Đương nhiên là cô phải gắng gượng nở nụ cười: “Thích chứ, ha ha, em thích chết được.”
Tô Uyển Ngọc ở bên cạnh xem trò vui rất hiểu bản chất lười biếng của con gái, phút chốc có chút hả hê mà nói: “Con gái à, con không nên phụ phần tâm ý này của Úc Thừa nha, đây là thứ anh Úc của con ngàn dặm mang từ thủ đô tới đó.”
Giang Trường Hải nhìn dáng vẻ đáng thương có khổ mà không nói thành lời của con gái, ông lại không có trêu chọc cô giống vợ ông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận