Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 482. Vô cùng vui sướng

Giang Miên Miên được cha mẹ mình khen vô cùng vui sướng, cô hào phóng nhét tiền vào tay Tô Uyển Ngọc: “Mẹ, tiền con kiếm được lần này đều cho mẹ và cha con hết, cha mẹ muốn mua gì thì cứ mua.”
Tô Uyển Ngọc nhìn xấp tiền dày cộp trong tay, sờ lên má Giang Miên Miên một cái, vẻ mặt tràn đầy vui mừng: “Con gái mẹ trưởng thành thật rồi, bây giờ đã có thể kiếm tiền nuôi gia đình, thật đúng là có tiền đồ.”
“Đúng vậy đó con gái, bây giờ con còn kiếm được nhiều tiền hơn cha con.” Giang Trường Hải cũng trợn mắt nói mò nịnh bợ con gái mình.
Tuy rằng sau này Giang Miên Miên nhận rất nhiều đơn đặt hàng, nhưng cô chỉ vẽ bản thiết kế ra, vẫn chưa kịp làm, vì vậy tiền hàng của những đơn quần áo đó vẫn chưa đến tay cô.
Lần này cô chỉ cầm về tiền bán năm bộ quần áo, cũng chỉ có gần hai trăm đồng, nhưng lần trước Giang Trường Hải kiếm được tận hơn một nghìn đồng.
Có điều trong lòng người cha cưng chiều con gái này, con gái ông là đứa trẻ tốt nhất, lợi hại nhất trên thế giới này.
Giang Miên Miên nắm lấy tay cha mình, vẻ mặt rất nghiêm túc: “Cha, bây giờ con có thể kiếm tiền rồi, nhà chúng ta cũng không thiếu tiền, sau này cha đừng đi Hải Thành nữa, rất nguy hiểm.”
Giang Miên Miên vừa nghĩ đến lần trước khi cha cô đi Hải Thành gặp phải những tên cướp liều mạng kia liền cảm thấy sợ hãi. Bây giờ cô đã có thể kiếm tiền, sẽ không để cho cha cô ra ngoài mạo hiểm nữa.
Giang Trường Hải không ngờ rằng con gái mình vẫn luôn nhớ đến chuyện này, ông sửng sốt một lúc sau đó vui mừng gật đầu: “Được, cha nghe lời con gái cha.”
Con gái ông chính là áo bông nhỏ ngoan ngoãn đáng yêu, thông minh hiếu thảo nhất trong trời đất này.
Giang Miên Miên nghe cha bảo đảm xong trong lòng cũng yên tâm hơn: “Vậy con đi ngủ trưa đây cha mẹ.”
Cô nói xong cũng ngáp một cái.
“Đi đi.”
Đợi sau khi Giang Miên Miên đi vào nhà, Tô Uyển Ngọc nhìn bốn túi nhét đầy đặc sản thủ đô này, nói với Giang Trường Hải: “Anh Hải, Miên Miên mang về nhiều đặc sản như vậy, nhà chúng ta cũng không ăn hết, lấy ra một chút biếu cho những hàng xóm thường ngày có quan hệ tốt với nhà chúng ta cùng với lãnh đạo trong xưởng của anh đi.”
Giang Trường Hải cũng nghĩ như vậy: “Vậy anh lấy một con vịt quay cùng một hộp tám món tráng miệng Bắc Kinh đưa cho xưởng trưởng. Cắt một nửa con vịt quay cho những đồng nghiệp khác nếm thử. Còn dư lại nửa con, em đem cho các hàng xóm.”
“Vẫn là anh Hải suy nghĩ chu đáo, bây giờ em đi cắt ngay.” Tô Uyển Ngọc cầm vịt quay đi vào nhà bếp.
Giang Trường Hải lại nói: “Em ngồi đi, để anh cắt.”
Nhìn bóng lưng ông xách vịt quay rời đi, gương mặt xinh đẹp của Tô Uyển Ngọc nở ra nụ cười hạnh phúc.
Rất nhanh, Giang Trường Hải đã cầm một con vịt quay và một nửa con vịt cùng với một hộp tám món tráng miệng Bắc Kinh đi đến xưởng vận chuyển, đi thẳng đến phòng làm việc của xưởng trưởng.
Xưởng trưởng thấy Giang Trường Hải tới, có chút kinh ngạc: “Trường Hải, không phải hôm nay cậu xin nghỉ sao?”
Giang Trường Hải vui vẻ hớn hở giải thích: “Tôi chỉ xin nghỉ nửa buổi sáng để đi đón Miên Miên về thôi, con bé đi nhà Úc Thừa chơi hơn mười ngày, mang về rất nhiều đặc sản thủ đô. Thường ngày anh chiếu cố tôi như vậy nên tôi đem đến cho ông một chút, cũng là một chút tấm lòng của chúng tôi.”
Giang Miên Miên đến nhà Úc Thừa ở thủ đô chơi hơn mười ngày?
Xưởng trưởng Sở vừa nghe vậy, ánh mắt nhìn Giang Trường Hải lập tức thay đổi, sau đó thái độ đối với Giang Trường Hải cũng nhiệt tình hơn.
“Ha ha, Trường Hải, cậu quá khách sáo rồi. Con bé mang đặc sản về mà cậu còn nhớ đến tôi, đúng là coi tôi như anh em. Đúng rồi Trường Hải, vừa hay mùng năm tháng sau là sinh nhật tròn mười tuổi của con gái tôi, lúc đó cậu đưa em dâu và Miên Miên đến nhà chúng tôi ăn cơm, náo nhiệt một chút, cũng để cho bọn trẻ quen biết lẫn nhau.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận